Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác. Nó chứa đựng nhiều trạng thái, giai đoạn, nhiều cuộc đấu tranh đủ loại. Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi.
Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác. Ai giữ được họ nếu không phải lòng biết ơn với con người hoặc khao khát vươn lên. Bằng không, mọi người nói đúng đấy.
Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn. Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi. Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành.
Và ông vội ngoảnh đi. Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc. Lặp lại, tôi khóc vì sự thông minh và chủ quan của họ khiến họ không tiến được gần tầm nhận thức của tôi.
em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục. Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật.
Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra. Bác không biết gì về vi tính nhưng cầm tập bản thảo trên tay hay nhét nó vào giữa một cuốn sách giáo khoa rồi gõ, khi bác hoặc bác trai hoặc chị út đến gần là gập vào, mở cửa sổ khác với nội dung học tập không phải là giải pháp an toàn. Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra.
Nhưng điều mà tôi nhận ra trong đó là sự đề phòng, nghi hoặc và phủ đầu đối với thanh niên trong lòng các chú. Không biết viết đến khi nào thì hết mực? Em định làm gì nếu yêu hết anh? Kẻ không biết thế nào thì mới hết nổi mình. Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy.
Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy. Thực hiện xong được tâm nguyện tiếp theo này, có lẽ bạn có một chút bình thản để chơi cuộc chơi của họ. Với sự tự tin ít ỏi của mình, bạn sẽ giữ chừng mực và hành động tử tế đến mức có thể.
Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy. Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng. Tôi khuyến khích nó đọc sách văn học để mở mang nhận thức có tiềm năng nhưng bị bó hẹp của nó.
Bạn chợt muốn có cái máy ảnh bên cạnh để chụp. Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì. Thích làm cả cái mình không thích.