Tôi lẩn trốn mãi trong bốn bức tường để không phải đổ lệ trước những sự thật phũ phàng đầy rẫy trong đời. Quả thực bạn đang đấu tranh với cái gì? Tham nhũng? Khủng bố? Bạo hành? Lộng quyền? Lề thói? Không! Mà chả ai hơi đâu mà lo xử lí bạn, kẻ vô dụng, nếu bạn quả thực đang làm điều ấy. Điều này khiến nội tại bạn càng bị tổn thương nặng nề.
Còn tĩnh tâm mà viết. Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin. Ta chẳng cảm thấy quái gì cả.
Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi. Tại sao mọi người lại ngủ được. Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường.
Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm. Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người. Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em.
Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt. Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ. Mọi người không tin tôi, mọi người phải chịu thôi.
Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh. Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm. Cả khi em ngoác miệng kêu Việt Nam vô địch! thì em vẫn duyên dáng và đầy sức sống khác hẳn đám ô hợp quá khích kia.
Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác. Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa. Và vì thế, nó mạnh hơn.
Triết lí hiện sinh đến sau những đau khổ, những cuộc chiến, những chia cắt… Những thứ rứt con người khỏi mọi cội rễ, mọi đức tin, mọi điểm tựa khiến con người bơ vơ không nguồn cội. Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn. Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ.
Đó là những kẻ có bộ óc lãnh đạo siêu việt. Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra. Và bản thân họ phải tự thoát ra.
Hôm nay đi đâu? Không biết. Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ. Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy.