Và tôi nhắc lại, được vậy chỉ nhờ cậu thi hành những quy tắc mà chúng ta đương nêu ra đây. Ông Sol Hurock có lẽ là người bầu hát nổi danh nhất ở Mỹ. Mấy khách hàng khác cũng vậy, trừ một người nhất định không trả một đồng nào hết.
Ông ta không chịu nhận mình lầm, cãi: "Sao? Câu đó mà của Shakespeare sao? Không thể được! Thậm vô lý! Rõ ràng trong Thánh kinh mà! Tôi biết". Có khi thấy được sự phản động hiện ra ngoài nữa, tất cả cơ thể chống cự lại, không chịu có thái độ "bằng lòng". Ông nhất định đi đường khác và bắt đầu nghiên cứu nghệ thuật dẫn dụ người.
Chương Mười hai Khi mọi cách đều vô hiệu bạn hãy thử cách này xem sao Chúng ta phải nhũn nhặn vì chúng ta chỉ là phàm nhân. Một ông tòa ở tòa án Chicago đã xử bốn vạn vụ ly dị và hòa giải được 2000 vụ, tuyên bố: "Nguyên nhân những vụ ly dị phần nhiều là những chuyện lặt vặt.
Nhà cất gần xong rồi thì thình lình nhà chế tạo những đồ đồng để trang hoàng phía trước nhà, cho hay rằng không giao những đồ đồng đó y hẹn được. Ông nói, ngày nào ông cũng đọc nó, vì tin tức đầy đủ, rõ ràng, vì báo không lợi dụng những bản tính đê tiện của quần chúng, và vì những bài xã thuyết rất giá trị. Vậy mà tất cả bài vở đó - tin tức, xã luận, tiểu thuyết - tờ báo đã đăng trong một ngày, và bán không phải là hai đồng mà hai xu.
Mỗi năm một lần, tôi mướn một phòng khiêu vũ tại một khách sạn lớn ở Nữu Ước để diễn thuyết. Nó vô cùng hiệu nghiệm. Mà nhà tôi nhất định làm bánh cho thiệt ngon kia.
"Lấy công tâm nhận những sự gắng sức của họ, khen những tấn tới nhỏ nhất của họ. Khi một người nói "không" một cách thành thật và quả quyết thì tiếng đó không phải chỉ phát ở ngoài môi mà thôi đâu. Chúng tôi nói chuyện với nhau.
Đã ba năm, ông kiên tâm xin giúp kiểu cho một nhà chế tạo quan trọng nhất ở Nữu Ước. Trong vài phút, ông ta vui vẻ kể về cha mẹ và tổ tiên ông. Không phải tranh biện mà làm cho người ta tin được.
Ông trưởng tòa vui lòng lắm, dắt họa sĩ đi coi bầy chó ông nuôi và những giải thưởng chúng đã chiếm được, nói chuyện rất lâu về dòng giống các con chó đó và sau cùng hỏi: - Ông có em trai nhỏ không? - Thưa, tôi có một cháu trai. Franklin đã khuất một trăm rưỡi năm rồi mà triết lý của ông vẫn còn có những kết quả dị thường. Mà ta lại quên điều đó, có khi không biết tới nữa.
Sau cùng, ông ta cố mời ông Gaw dùng bữa trưa với ông ta. Loài người cho tên mình là vinh dự lắm - Cho nên tìm đủ cách truyền nó lại đời sau. Ông Parsons dẫn chứng cũng vô ích, lý luận cũng vô ích.
Sứ giả bình tĩnh nghe ông tướng quạu đó, để mặc ông tuôn ra những lời cay đắng ra cho hả lòng, và chỉ gật đầu tán thành và "mô phật". Chính tôi cũng đã học chút ít về thuế má, quốc khố. Nhưng vì con người ai cũng nuôi một lý tưởng trong thâm tâm, nên ưa núp sau cái nguyên do thiện mỹ.