Cũng như dù sao họ cũng là những người thân, bè bạn khác của tôi. Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng. Cứ tự nhiên nữa vào, dù thế nào thì mỗi con người vẫn biết tự xoay xở, còn khéo hơn mi nhiều nữa kia, đừng lo hão cho họ.
Rút kinh nghiệm nhé con. Bố thì ít khen ngợi con cái nhưng một hôm khách đến ăn cơm, mọi người nói chuyện về tôi, tôi ngồi trên tầng nghe loáng thoáng bố ở tầng dưới nói: …nhưng phải nói là nó dám khẳng định mình viết hay. Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên.
Sợ những người phụ nữ gần gũi mình sẽ yêu mình, sợ yêu mình họ sẽ sớm thấy khổ nếu họ không có một bản lĩnh cao cả. Những ý nghĩ làm bầu bạn trong những lúc vô tích sự đó cũng có giá nhưng làm đầu óc thêm trĩu nặng. Họ bảo: Cháu không được để râu, đến ông và các bác còn không để mà cháu lại để.
Ông bà tôi, bác tôi, bố tôi cần nghỉ. Con gái có khác, họ thổi bay nhiều cục nặng cho đời sống. Nếu họ cho rằng cái cách mà bạn sống và tư duy là sai thì bạn sẽ còn sai nhiều lắm.
Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này. Và em biết không? Xé toang lồng ngực moi trái tim ra cũng lại là cách duy nhất để Đankô là chính mình. Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau.
Tôi khóc vì bác tôi, và rất nhiều người lớn khác, có lẽ không bao giờ còn có ham muốn đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet để thấy những triết lí sống, những động lực sống, những bài tập sống không thiếu trong đó. Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm. May mà y học chưa chính xác tuyệt đối nên triệt sản vẫn có đứa đẻ tiếp.
Cũng có thể họ không tìm thấy. Những cái đó rồi sẽ đến, không tránh được. Để tránh những hận thù.
Nơi thì cà phê đèn hiu hắt. Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng. Nhưng không hướng tới nó thì tôi lại thấy mình hèn hạ.
Mà sống khoa học một chút. Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó. Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm.
Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất. Chứ cháu nhận thức được đấy ạ. Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta.