Ông viết tất cả, không sửa chữa. Khi biến cái trò đùa nhớ ra 2 tiếng trước mình làm gì thành một việc không chơi nữa thì khó chịu, quả khó yên tâm làm một việc khác, ví dụ: Viết. Tôi đã viết cái truyện Mất và tôi cũng tính hoài đến những chuyện như thế này, chẳng bất ngờ nếu xảy ra.
Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi. Thằng em ngồi bên phải tôi. Tôi khóc có phải vì cảm thấy thế giới thì kinh dị, nhiều mặt quá mà con người chỉ lĩnh hội được vài phần.
Lại đánh một canh bạc nữa. Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt. Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm.
Hai chị em cùng phấn đấu. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù.
Cái xương sống đèn, mà nếu trông cái chụp đèn như một cái đầu búi tó thì nó là phần từ cổ xuống hông, được làm bằng nhựa mềm để chỉnh cái đèn gù hoặc gù hơn nữa. Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác. Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành.
Dư luận thì ác nhiều hơn thiện. Mở tủ ra, thay quần áo. Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình.
Rất rối rắm và hoang mang. Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi. Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị.
Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt. Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả.
Nó cũng không thích tôi lắm. Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít. Lát sau tôi lẻn xuống.
Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm. Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người. Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi.