Dì phải nuôi tới sáu người con, lại phụng dưỡng thêm hai bà, mà cứ coi như việc thường, Theo dì, chẳng có chi là cao thượng đặc biệt hoặc đang khen hết, chỉ là việc phải, tự nhiên, nên dì mà như vậy thôi. Và biết đâu, vì bà thấy trong người thư thái trở lại, những nét nhăn ấy chẳng biến lúc nào không hay? Như vậy mà ông thoát khỏi bước giam truân nhất đời ông.
Luôn luôn tự nhắc nhở rằng trong cuốn ấy hãy còn nhiều lời khuyên giúp ta cải thiện đời ta được nữa. Đã thiệt mấy năm chưa đêm nào khoan khoái như vậy. Cho nên ta phải hỏi ý nhiều người, rồi dùng lương tri của ta mà xét những lời khuyên ấy.
Không bao giờ tôi chịu cảnh ấy". Kingman hội trưởng Công nông Tiết kiệm Ngân hàng. Mặc dầu diễn trước một số công chúng ít ỏi, nhưng được trầm trồ khen ngợi, ông cũng cảm thấy khoái trá mênh mông, nên nhất định sẽ trở thành một diễn viên.
Nên nhớ không ai thèm đá đồ chó chết cả. Tôi vẫn ngủ kỹ như thường. Triết gia Trung Quốc có nói: "Nhận chân sự chẳng may nhất đã xảy ra là tìm được sự bình tĩnh chân thiệt trong tâm hồn rồi".
"Chẳng hạn, tôi thường ăn trưa với một anh bạn ít khi tới đúng giờ. Chỉ xin Chúa dắt con từng bước. Kết quả là cô lập kỷ lục hơn những cô bạn đồng nghiệp.
Mà tôn giáo thời nào cũng đem lại cho tín đồ hai kho tàng rất quý: nhẫn nhục và cậy trông". Nếu lời khuyên rất quan trọng thì gạch dưới cả đoạn hoặc đánh dấu như vầy: xxxxx. Nhất là ông lại có thì giờ suy tưởng.
Rồi sau khi đã mất nhiều thì giờ quý giá và dùng hết nghị lực lấy can đảm, tôi nhẹ nhẹ quay quả nắm, tay run run mà lòng thì nữa cầu cho khách hàng đi vắng! Hơi nước do máy xịt ra, khiến ông quạu quọ, cơn giận cũng muốn xì ra. Bà khuyên thế này: "Ralph ơi, bọn đó sẽ không hành hạ con, không gọi là "thằng mồ côi thò lò mũi xanh" nữa, nếu con nghĩ tới chúng và tìm cách giúp chúng".
Anh ta làm trong một xưởng đóng thùng, công việc vất vả và ít khi kiếm được trên 40 Mỹ kim mỗi tuần. Ông Nietzche đã định nghĩa "một người lý tưởng" là: "người khi bị định mạng thử thách, không những đã tỏ ra xuất chúng, mà thời thường còn thích tìm khó khăn và những trở lực để đương đầu". Kinh nghiệm đó đã cho tôi những bài học.
Nhưng bây giờ tôi nói giọng chững chạc rằng tôi đến Kanass City để làm việc. Trong tập ấy tôi ghi hết những việc dại khờ mà tôi đã phạm. Sách bán vẫn không được thật chạy.
Vậy tôi chỉ cần làm bốn công việc sau này là khoảng 90 phần trăm những nỗi lo lắng của tôi tan biến. Douglas theo học một trong những lớp giảng của tôi. Quả là một kỷ lục ít thấy và lạ lùng.