Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không. Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi. Có nhiều trạng thái mà bây giờ mới lí giải được.
Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông. Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem. Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào.
Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết. Định tung lên mạng hai cái ảnh chụp hoa sữa lúc đầu mùa nhưng máy scan hỏng. Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế.
Nguyên nhân thì rất khó xác định. Hãy cứ mâu thuẫn với nhau. Con người luôn biết sáng tạo.
Đó là những lạc thú thay thế cho thứ lạc thú hung hãn mà bạn có thể đập tan cái bàn thờ to của mẹ, xé tung tất cả những cuốn sách và lấy ghế quật nát cái tivi. Để tí nữa em bảo cháu vào. Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày.
Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó. Hiếm người thấy đỏ mặt. Tôi chả thấy thú vị gì cả.
Đồng nghĩa với hủy diệt đời, nghệ thuật, người… Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt. Tóm lại là không được bi quan.
Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng. Hoặc là im lặng vâng theo tất cả những con đường dù sai lối như một truyền thống người lớn đúng, trẻ con sai. Hình như mắt tôi rơm rớm.
Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn. Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy. 21 tuổi thì còn phải đến trường.
Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy. Chỉ cần cháu làm rạng danh dòng họ là bác mãn nguyện. Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt.