Rắc rối càng lớn, sự đóng góp cho cuộc sống của chúng ta càng quan trọng. “Khi bạn ngã xuống và đứng dậy, bạn cũng được một cái gì đó. Trêm hết,đừng để nó làm bạn tổn thương bởi trên thực tế,chúng không đáng giá tí nào mà chỉ là những kinh nghiệm vẩn vơ.
Đó là nơi các tu sĩ dạy tôi làm thế nào để chế biến món bánh pizza, bánh pho mát và bánh trứng nướng”, bà nói. Từ đó, sự hăm hở học hỏi của bà càng được kích thích mạnh mẽ hơn. Trong thời gian này, bà hạ sinh một đứa con gái.
Tôi không biết cái gì về cái gọi là hướng nghiệp. Chúng ta phải chuẩn bị tinh thần để leo lên đỉnh núi cao nhất ,thám hiểm đại dương sâu thẳm nhất và xông vào những nơi hoàn toàn xa lạ với chúng ta . Không ai già đi chỉ vì đã sống qua nhiều năm, Người ta chỉ già đi vì đánh mất lí tưởng của mình.
Ta cũng biết cách tích lũy một ít tiền và vốn. */ Michelangelo vẽ kiệt tác nổi tiếng “Ngày phán sử cuối cùng” trên trần nhà nguyện Sistine giữa tuổi 71 đến tuổi 89. Nhờ tập thiền, bà có thể điều khiển cơ thể và vượt qua đau đớn mà không cần đến viên thuốc nào.
Đừng tin rằng một người chỉ nên sống và chết ở một nơi duy nhất . Ngày xưa, có một người phụ nữ chỉ có độc nhất một người con trai nhưng chẳng may lại qua đời. Anh đang đi dạo trong sân.
Kết quả là chúng ta đã tự đánh mất sự năng động và tinh thần mạo hiểm của mình . Tôi sẽ không dừng lại ở khía cạnh tinh thần mà muốn đề cập đến phần của bản thân giúp chúng ta suốt thời gian thất bại- TRÍ TUỆ của chúng ta! Và nếu “ nhận thức nghèo nàn” hay “nhận thức sai lệch” này tấn công dồn dập và liên tiếp vào trong tâm trí của chúng ta, nó sẽ từ từ ngấm vào TIỀM THỨC của chúng ta và đấy chính là lúc ta bị sập bẫy! Đó chính là lí do tại sao có một câu danh ngôn rằng:
Suốt cuộc đời mình, những lí giải mới của ông về sự tiến hóa dựa trên sự chọn lọc tự nhiên đã bị chỉ trích nhiều hơn là được tán dương. Bạn sẽ thấy một bên là 4 yếu tố (sự ca ngợi, danh tiếng, lợi ích, niềm vui) sẽ thổi tung bạn lên khi bạn thành công, nhưng mặt khác, khi bạn thất bại có 4 ngọn gió khác (sự khiển trách, sự phỉ bang, tổn thất , nỗi buồn) thổi tung bạn lên. Tôi không thể nói chính xác lúc đó đã xảy ra việc gì.
Mồ côi cả cha lẫn mẹ, hai người anh trai của bà được gửi sang Ấn Độ, còn bà và người em được gửi đến một trường dòng nội trú miễn phí. Buộc phải tìm một người cha cho đứa trẻ , cha mẹ cô gái và dân làng lại một lân nữa đến tìm vị tu sĩ và bảo : “Ông là người phải chịu trách nhiệm, vì vậy ông là người phải nuôi nấng đứa trẻ”. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn không biết làm thế nào hay tại sao nó nằm đó, ai đã để nó ở đó.
“Không phải quyền lực làm hư hỏng người ta mà chính là nỗi sợ hãi. Nhưng những bệnh nhân cấp cứu thường bị từ chối thường xuyên và có hệ thống vì họ hay họ hàng ruột thịt của họ không có đủ khả năng tài chính”. Tất cả những điều này rất dễ hiểu vì bạn đã bị tổn thương về mặt cảm xúc.
Vì thế, bà đã ở lại khuyên giải và an ủi họ, sau đó lại tiếp tục tìm kiếm ngôi nhà chưa từng biết đến đau khổ. Tôi chỉ biết rằng mình có thể đóng góp sức lực cho nơi nào thuê mình. Tiến sĩ Vanchai Vantanasapt, sinh ran gay sau khi chiến tranh thế giới thứ 2.