Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Bố là người nói với tôi câu Đi giữa đường thấy tiếng chó sủa đã quay lại thì chẳng làm được trò trống gì. Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu.
Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn. Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du. Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên.
Ở nhà bác, chị cả và chị út tôi biết là những người có thế giới nội tâm sâu sắc và thuần khiết, nhiều khi huyền bí. Có lẽ vì tôi vừa ngáp. Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh.
Nàng nằm nhớ người yêu cũ. Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa. Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng…
Bản chất là cái luôn song hành cùng thời gian cũ kỹ. Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế. Phải thế chăng? Phải đóng kịch, phải đeo mặt nạ thì người ta mới cho là mặt thật.
Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này. Người lớn thật buồn cười. Cô gái bảo: Không.
Việc lựa chọn lăng xê và cộng tác làm ăn với tôi sẽ đem lại cho họ không ít màu mỡ sau này. Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa. Hiểu biết này đến hết sức đơn giản.
Người lớn thật buồn cười. Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời. Chả là hôm qua có chuyện.
Biết mua quà tặng người thân khi đi du lịch về. Có điều, con đường thì khác. Nhưng là lợn thì rất hay tự hào.
Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo. Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này. Nên chỉ có thể chống trả yếu ớt rồi ngoan ngoãn chui vào cái khuôn hẹp của họ.