Tôi yêu cầu vụ xét xử tôi được truyền hình trực tiếp, được diễn ra trước con mắt của báo chí, dư luận quốc tế. , bạn theo phản xạ, đoán ngay tiếp theo chắc là …dog Nhưng có vẻ không phải, tự nhiên hắn viết ngoáy đi, một từ gì đó có 4 chữ cái mà bạn đọc mãi không ra. Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh.
Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần. Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí. Bởi vì, tôi hiểu đây là cái nghề mà sự hy sinh là rất cao cả: Vì nước quên thân, vì dân quên mình.
Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không. Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế. Và bản thân họ phải tự thoát ra.
Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được. Ngả đầu cạnh nàng, áp tay nàng vào má. Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả.
Con sông trước mặt thật xanh và êm. Anh họ trong bữa cơm hôm qua nói với bác trai: Bao giờ cưới chị xong, con mua vé để hai cụ đi xem phim với nhau. Có tiếng bác gái ở giường bên trở mình, có lẽ vì bị đánh thức.
Là khờ khạo, nông nổi; là chín chắn, thâm sâu. Tôi thấy thế là tốt. Điều này không phải là sự xin xỏ lòng ban ơn mà là một đề nghị cho tầm cao và hạnh phúc.
Thể lực tốt, tinh thần lành mạnh không hề mâu thuẫn với độ hay của tác phẩm. Có lẽ chỉ viết đến đây thôi. Ông anh cũng vuốt vuốt vuốt.
Đôi lần, ông hoặc các bác gợi lại lời hứa đó trước việc bạn bảo lưu một năm. Em sẽ ngắm nó từ đời sống cũ và đời sống mới. Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở.
Anh đã đến và hỏi: Em thử đoán xem anh sắp nói gì nào? Anh đã tính chuyện đó suốt mấy ngày. Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này. Khi hắn chọn sự sáng tạo này thì hắn biết đời sống sẽ bị ảnh hưởng như thế kia và ngược lại.
Cũng vì thế mà bi kịch ngày càng nhiều. Cháu bảo: Cháu chỉ so sánh chuyện râu thôi cơ mà. Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ.