Vậy mà các chú lấy chúng tôi làm theo luật để bịt miệng tôi. Không phải ai cũng ít ngộ nhận… Cả món tinh thần cũng thế.
Muốn được tin tưởng một lúc. Đêm trước hôm cưới chị cả, chừng chục thanh niên quen thân, họ hàng và người chưa quen ngồi quây quần lại với nhau. Bác trai điềm đạm giải thích, phân tích.
Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn. Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút. Nhưng bạn không có nhiều cơ hội tự do như thế.
Nhưng mà tôi bỏ học. Chậc, kể ra dài phết. Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu.
Nơi thì cà phê đèn hiu hắt. Đúng là thân làm tội đời! Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp.
Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó. Câu chuyện có vẻ như vầy. Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút.
Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ. Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá. Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi.
Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia. Nó khờ nên nó chưa khai thác được mình. Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó.
Phì! Thiên tài à? Chứng minh đi! Có ngay: Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi. Bảo: Chị xem, có thế mà không viết được thì còn thi thố gì.
Cháu đừng nghĩ là cháu quan trọng. Như một con rết hoặc như một con rắn. Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin.