Phim chưa hết thì vợ gã đón con về. Dù trong bạn, trong họ, đều có những bế tắc ít khi nói ra. Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới.
Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng. Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết. Cho cô bé bán diêm, nàng đáp.
Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn. Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng. Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở.
Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình. Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi. Mai sau, nếu tôi sinh con, khi đến một tuổi nào đó, tôi sẽ viết bản kiểm điểm về lỗi của mình cũng như thế hệ mình.
Lưu ý: Hắn không chắc là tôi. Họ nào có tội tình gì. Như một con rết hoặc như một con rắn.
Chúng là những kiệt tác. Lúc này họ lại tưởng tôi đùa. Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau.
Chả hiểu họ làm thế để làm gì. Có điều, bạn đã ngồi im rất lâu trong những năm cấp ba và đại học. Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ.
Định dừng viết thì lại có chuyện. Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi. Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau.
Nhưng không hướng tới nó thì tôi lại thấy mình hèn hạ. Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Dù đang trải ra những tư duy rất đỗi dịu dàng.
Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận. Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch. Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong.