Mặc dù bạn biết người ta viết về bất cứ cái gì không phải là vấn đề mà cốt yếu là khả năng thể hiện nó. Ngọn lửa nhỏ làm tôi thấy trống không. Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang.
Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi. Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được. ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó.
Bật dậy ngay là tỉnh thôi. Cách cư xử của cậu em này, người mà nếu còn kiểu so sánh về tầng lớp thì tôi thua một bậc, làm cái đầu tôi bớt cái định kiến vô thức đi một chút. Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ.
Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn. Chị mặt nhàu đợi lâu nói: Thôi cảm ơn, sốt ruột. Là đàn bà, cuối cùng thì việc chấp nhận sự sắp đặt của một người mẹ đầy kinh nghiệm và những mối quan hệ trong ngành là một điều hợp lí.
Thà tát mình còn hơn. Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh. Mẹ chị cũng đã từng như vậy.
Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả. Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm. Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại.
Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác. Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội. Em sẽ kể cho nó về cuộc tình của em.
Đường phố phía bên kia ném sang tiếng còi xe. Những tâm hồn đã chết, đó là một sự tội nghiệp. Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình.
Bạn muốn dấn thân, muốn vắt kiệt mình bằng cách phun trào không nguôi nghỉ những luồng ý nghĩ (qua các truyện khác hơn là dạng viết khá cụ thể này). Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên. Với những con lợn này thì nắm tay nhau cùng bước bên nhau với lại vì hạnh phúc nhân loại chắc phải đợi hơi lâu.
Điều mà anh muốn thú nhận là anh cảm thấy mình thật nhỏ bé trước em. Mà tôi đã làm gì có những cái đó. Và cô bạn ấy phá lên cười.