Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất. Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu. Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc.
Nó bảo: Người ta không thích mách thì thôi. Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau. Phải, đó là tôi tự cô lập mình.
Khi hắn thấy hắn không thể vượt qua hoặc không có ham muốn vượt qua. Tôi luôn làm thế khi đèo mẹ tôi đi mua sắm dù tôi biết hình như thế là vi phạm luật. Cách cư xử của cậu em này, người mà nếu còn kiểu so sánh về tầng lớp thì tôi thua một bậc, làm cái đầu tôi bớt cái định kiến vô thức đi một chút.
Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn. Cháu bảo: Để cho đẹp ạ. Không hiểu sao chữ trở nên xấu tệ.
Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm. Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế. Bạn bắt đầu tưởng tượng: Cuối cùng thì những cơn mệt tích tụ đã quật ngã bác? Hay bác biết bạn không có tên trong danh sách lớp.
Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc. Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị. Về danh tiếng và giá trị.
Vả lại, đây không phải lần đầu bạn mơ kiểu đó nên bạn khá tin là mình sẽ kể được ít nhiều. Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu. Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ.
Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ. Có thể chúng tiếp tục sống hoặc vất vả hơn hoặc khoái cảm hơn hoặc là không thích nghi, chúng chết. Và càng thể hiện sự vô học khi trở thành câu cửa miệng đầy vô tư.
Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể. Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình. Được nói chuyện, được trao đổi.
Thử nhìn sâu vào khoang tàu hơn nữa, chắc cũng thấy một vài sinh vật đang hú hí. Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích. Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi.