Tôi bèn lại thăm ông Hội trưởng một Xí nghiệp vào hàng lớn nhất ở Mỹ, xin ông cấp cho nó phí tổn du lịch. Như tôi đã nói, lúc mới cưới, cuộc tình duyên đó thiệt đẹp đẽ, vậy mà 48 năm sau, ông Tolstoi đến nỗi hễ trông thấy mặt bà là chịu không nổi. Nhiều người, mắc cái tật nói nhiều quá, khi muốn cho kẻ khác tin theo mình.
Nhưng hoàn cảnh nó thiệt là trái ngược. Tối thứ bảy, tôi không tiếp ai hết, để tự xét mình. Ông là một nghệ sĩ vẽ kiểu cho các nhà sản xuất vải bông và kiểu áo.
(Ông muốn! Ông muốn! Đồ ngu! Tôi không cần biết ông muốn cái gì hết; hãy nói cho tôi nghe cái mà tôi muốn). ở bên đó, ông bà có săn thú rừng không?. Vậy đứa nhỏ muốn gì? Chẳng cần phải là nhà trinh thám đại tài cũng đoán được.
Dân gian kêu nài đủ cách mà vô hiệu. Chị đó dâng ông một miếng bánh mì bột bắp. Viên kiến trúc sư giới thiệu ông Adamson rồi, ông này nói: Thưa ông Eastman, trong khi đứng đợi, tôi ngắm phòng giấy ông.
Phương pháp đó tuy kém kín đáo, nhưng tâm lý thật sâu sắc. Thấy ông Adamson chăm chú nghe, ông hăng hái tả những đêm thí nghiệm các tấm kính chụp hình, sau khi đã vất vả cả ngày ở phòng giấy, chỉ chợp mắt được một chút trong khi đợi các chất hóa học ngấm. Nhưng trường hợp hôm đó rất dễ vì thầy thư ký ấy có bộ tóc rất đẹp.
Địa vị đó rất có lợi cho ông và ông quyết giữ nó. Chưa có gì giúp tôi nhiều bằng phương pháp tự xét và tự cải đó. Vấn đề sinh tử! Vậy mà trong chúng ta, có mấy người biết giữ thể diện cho người khác? Chúng ta chà đạp cảm tình của người, bắt họ theo ý ta, buộc lỗi họ, dọa dẫm họ; chúng ta rầy la con cái hay người giúp việc trước mặt bất cứ ai, không hề nghĩ rằng tự ái của họ đang bị ta chà đạp.
Những kẻ đó sướng hơn chúng ta nhiều lắm. Ông đem bộ đồ đó lại tiệm, phàn nàn với người làm công đã bán bộ đồ đó cho ông. Tôi được thêm một khách hàng nữa mà bà ta được nhiều trứng thêm vì gà đẻ nhiều hơn.
"Ông Smith, ông đã đắc lực giúp chúng tôi (nếu quả có vậy). Đành rằng người ta không trả nó một xu nhỏ nào hết, nhưng nó không cần. Dillinger thỏa mãn nó bằng cách giết người, ăn cướp các ngân hàng.
Từ nay tôi muốn khi đánh máy, cô để ý tới những dấu chấm câu hơn chút nữa". Có lần tới kỳ diễn thuyết, người ta thình lình cho tôi hay rằng tiến mướn phòng tăng lên gấp ba giá cũ. Tôi biết chắc rằng nếu trước kia tôi không kiếm được cái sở thích của ông và làm cho ông vui lòng ngay từ lúc đầu, thì ông không cho tôi được một phần mười những cái ông đã cho tôi".
" Có cả hàng ngàn người bán dạo, lang thang khắp phố phường, mỏi mệt, thất vọng, lương ít. Vậy muốn được lòng họ, bạn chỉ nên thán thưởng mà nhắc tới nguyên do sau thôi! Ông không nói: "Tôi không muốn rằng hình của chúng nó được in trên báo".