Tôi đã sống 20 năm trong những nhà không phòng tắm, không máy nước. Thưa với bà: "Thưa cô, dượng làm mất mặt cô như vậy, quả là dượng có lỗi; nhưng thành tâm xét, đã gần nửa thế kỷ mà cô vẫn càu nhàu về chuyện đó hoài, thì cô còn vô lý hơn dượng lắm nữa". Giáp trạng tuyến, cái hạch điều hoà cơ thể của ta nầy, lúc ấy như nổi doá lên làm cho tim đập mạnh và toàn cơ thể hoạt động ồ ạt, sôi nổi như một cái lò than đúc thép mở tung các cửa cho hơi và không khí ùa vào.
Tôi biết chắc vậy vì tôi đã kinh nghiệm trong gia đình tôi. Nên thích những ban nhạc hay và ngó cái bề mặt tức cười của đời. Một năm nay không lụt, trùng mùa, chúng tôi mua bò về nuôi mập ú.
Nhưng nay đã có nhà tôi khuyên tôi bình tĩnh. Chỉ mở miệng, thích chí, vui vẻ ca và rồi trở nên một ngôi sao chói lọi nhất trên màn ảnh và ở đài phát thanh. Tôi vẫn không tin rằng xã hội này lại có thể xảy ra chuyện y như trên màn ảnh đó được.
Thật ra, trong đời sống thực tế, nó có ích nhiều hơn bất cứ môn nào tôi đã học trong bốn năm tại Đại học đường. Tôi lo sợ sau này không có cô nào ưng tôi. Con phải bỏ hết oán hận, hết ý nghĩ chua chát đối với bất cứ".
Lúc ấy tôi nhớ lại hết quãng đời đã trải, nhớ lại những hành vi xấu xa, những nỗi lo lắng lặt vặt. Và anh thi đua với một bạn thợ máy ngồi bên. Một hôm, trong những trường hợp bi đát nhất, cô nhận thấy cô có thể diệt được ưu tư.
Tôi được biết chuyện của cô vì tôi đã. 000 người đau bao tử ở nhà thưng Mayo đã chứng thực điều ấy. Tôi phân vân như lạc hướng.
Xin bạn cho tôi hỏi một câu: Nếu những hành động vui vẻ và những tư tưởng tích cực về sức khoẻ và can đảm đã cứu sống người ấy, thì tại sao bạn và toi, chúng ta còn để nỗi ưu tư hắm ám của ta kéo dài thêm một phút nữa làm chi? Tại sao lại bắt chính thân ta và những người chung quanh phải khổ sở, phiền muộn, khi chúng ta có thể chỉ hành động một cách vui vẻ là đủ tạo được hạnh phúc? Tôi đã sống 20 năm trong những nhà không phòng tắm, không máy nước. Ông tiếc đã sinh ra làm người, đến nỗi luôn luôn mặc đồ đen và nhất định nhịn đói trong những lễ sinh nhật của ông.
Vậy ông ta có may mắn thì sống dược khoảng 14 năm nữa thôi. Một tuần lễ nữa tôi trở lại làm việc như cũ. Cái thế giới bà khám phá ra kích thích bà viết một cuốn sách tả nó.
Ghi lại những tấn bộ của ta trong mỗi tuần. Bạn có thể nói rằng trường hợp của bạn khác, làm sao áp dụng được những cách kia. Có lẽ hàng ngàn linh hồn bị đọa đày, đương rên siết trong nhà thương điên đã không mắc bệnh, nếu họ đừng nhất định chiến chiến đấu một mình với đời mà biết sớm quay về cầu nguyện Thượng Đế.
Dần dần bạn sẽ thấy như vậy không tốn thời giờ mà được nhiều kết quả. Ông nói thế, rồi nhếch mép cười, một cái cười hớn hở, đầy nhân hậu. Nhớ rằng không có người nào chết vì thiếu ngủ hết.