Không phải tỏa ra từ tay nàng mà từ hồn nàng và ngay trong hồn ta. Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng. (Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh).
Còn gia đình thì ai làm việc nấy, cả tôi. Bạn không dại gì mà đấu tranh tư tưởng xem nên dậy kéo lê cái thân xác rã rời đi học hay cố vùi vào giấc chập chờn và dậy ăn sáng vào tầm 2 giờ chiều. Mà tôi chỉ cần những người biết điều.
Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát. Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả. Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi.
Lát sau tôi lẻn xuống. Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn. Cả món tinh thần cũng thế.
Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du. Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông. Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt.
Vì có lẽ ông ta có một sự thân quen với tiềm thức của mình. Nhưng lại không muốn mất bóng nên chuyền sang cho bác. Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh.
Hoặc là các cậu chả thèm bận tâm giải thích làm gì, các cậu cứ ngẫu hứng. Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia. Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời.
Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện. Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa. Hoặc: Con chỉ hoang tưởng.
Nó phiêu lưu trên khuôn mặt nàng và sẽ sàng dừng lại ngay trên bờ môi. Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ. Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao.
Phải thế chăng? Phải đóng kịch, phải đeo mặt nạ thì người ta mới cho là mặt thật. Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm. Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người.