Thôi, năm nghìn đi ạ. Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh. Một con người có thể coi là cư dân cơ bản trong xã hội lí tưởng.
Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm. Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở. Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng.
Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ. Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn. Nhưng mà này, ta đâu có cần danh tiếng.
Và người ta sẽ gọi đây là giai đoạn ươm mầm siêu nhân cho lịch sử nếu trong một tương lai gần, bắt buộc phải có những con người siêu việt. Làm theo luật, tôi xin tôi thờ hình tượng người công an, cảnh sát nếu các chú làm như thế. Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân.
Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc. Nếu họ cho rằng cái cách mà bạn sống và tư duy là sai thì bạn sẽ còn sai nhiều lắm.
Làm gì có lí do gì mà khóc. Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não. - Cũng có lí, nhưng liệu cứ miễn cưỡng thế, ta có sống được qua cái nỗi khổ tinh thần này không? Cố rút từng chữ trong những cuốn sách không hề ưa thích, đặt lên đầu rồi lấy búa đóng đinh vào trong hai năm nữa để thỏa lòng người khác.
Đôi tay nàng vẫn lần tràng hạt. Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật. Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe.
Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay. Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu. Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ.
Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn). Hồi ấy em thật bướng bỉnh và luôn chọc tức anh. Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không.
Trước thì cảm giác người nặng trịch, không tài nào động cựa. Lát sau tôi lẻn xuống. Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con.