Tóm lại, niềm mong chờ của người phỏng vấn ảnh hưởng đến hành vi của những ứng viên xin việc. và rồi tôi lùi xe tông trúng một gốc cây, làm hỏng xe. Cuộc đời của người may mắn đấy ắp những cơ hội tình cờ.
Mà, tôi muốn thăm dò trực giác ở khía cạnh đưa ra những quyết định quan trọng, ảnh hưởng đến cả cuộc đời của mỗi người – cảm giác thấp thỏm xem việc mình vừa mới làm, hoặc sẽ làm là rất đúng đắn hay vô cùng sai lầm. Tại sao hai người phụ nữ lại may mắn đặc biệt như thế? Còn người đàn ông không may kia thì sao? Tại ông ấy vụng về, hậu đậu hay tại vì ông ấy hay gặp vận rủi hơn những người khác? Phải chăng có nhiều may mắn hơn sự tình cờ đơn thuần? tôi quyết định tiến hành nghiên cứu sơ khởi về đề tài này. Tôi được dịp hiểu thấy ý nghĩa của thành ngữ “cái khó ló cái khôn”.
hãy thật sự tìm kiếm những chi tiết nhỏ nhặt nhất nhưng không thể thiếu được cho sự may mắn. Thậm chí tôi thấp thỏm đến mức tôi quyết định thanh toán tiền phòng bằng ngân phiếu. Thế thì, bốn nguyên tăc tôi khám phá ra có thể được dùng hầu gia tăng may mắn và người ta sẽ gặp trong đời hay không? Vậy là chúng ta không chỉ có thể giải thích may mắn mà còn tạo ra được may mắn?
Ví dụ, một số cuộc khảo sát cho thấy chỉ khoảng12% số người được hỏi nói rằng mình tránh đi dưới thang. Đi khám mới biết cú đập tưởng bình thường vào ghế sô pha đã khiến cô bị tổn thương phổi. tôi quay lại và bác bỏ đơn xin vay tiền của họ.
Việc chăm nom chúng tôi do bà ngoại gánh vác. kế đến, một chú mèo đen được dụ đi băng ngang qua lối họ. Quyển sách này như một bản báo cáo nhận thức đầu tiên về công trình nghiên cứu của tôi.
Nó có thể, tuy nhiên, làm thay đổi tương lại bạn. Buffett liền nộp đơn vào Colombia vào phút chót và được chấp nhận. Vì vậy, nếu bạn chấm
Chỗ nào ở bất cứ nơi nào bạn tới. Mong chờ tích cực về tương lai cũng có ích. Nhưng tất cả những người may mắn đều đồng ý rằng điều hết sức quan trọng là đừng ray rứt mãi vận rủi của mìn.
Nào, giờ hãy tưởng tượng bạn ra sao nếu bạn hẳn là người may mắn hoặc người không may khác thường. những mục tiêu cụ thể sẽ hữu hiệu hơn những mục tiêu chung chung. Nhưng tôi biết rằng để tìm ra được những người may mắn hoặc đen đủi khác thường sẵn lòng tham gia vào nghiên cứu này thì không phải dễ dàng.
Năm Emily 32 tuổi, cô đang làm việc tại một phòng trừng bày nghệ thuật ở British Colombia. lập tức cả hai đều biết rằng mình dành cho nhau. suýt nữa thì tôi không gửi ý tưởng của mình đi, bởi vì tôi nhận thấy hàng chục ngàn học giả có thể sẽ đệ trình kiến nghị của họ, và ý kiến của tôi rất ít có cơ may được chọn là thí nghiệm thắng cuộc.
chờ hầu hết những người mình gặp đều hài lòng, thân thiện và hay có lòng giúp đỡ. Nghiên cứu của tôi càng chứng tỏ niềm mong chờ này ảnh hưởng vô cùng to lớn lên cuộc đời mỗi người. một lần nữa, cách hành xử của bạn ảnh hưởng đến đến cách hành xử của anh ấy.