Thực vậy, từ hồi ấy, nhân vật đó đã viết 77 cuốn sách và dùng ngòi viết mà kiếm được trên một triệu mỹ kim. Kể từ thứ hai, tôi nhất định tẩy tờ báo Herald cho hết những bài quảng cáo có hại. Ông thất vọng tới nỗi ông xin từ chức và xin cho "một người khác, trẻ hơn, tài giỏi hơn" thay ông.
Nã Phá Luân thì tin như vậy. Nhưng càng thổi mạnh thì lão già càng bó chặt áo vào mình. Bức thư thường lắm, phải không? Vậy mà nó "mầu nhiệm" lạ lùng.
Tôi nói rằng trước ra sao không biết, chứ bây giờ tóc thầy còn đẹp lắm. Trong một bữa tiệc, ông khách ngồi bên tay mặt tôi quả quyết rằng câu "Có một vị thần nắm vận mạng của ta, ta cưỡng lại không được" là ở trong Thánh kinh. Thiệt tình bạn cũng chẳng cần đọc sách này mới biết cách đắc nhân tâm.
Hai ngày sau, ông chủ nhiệm tờ Boston Herald viết thư trả lời ông B. Mối phẫn uất dữ dội tới nỗi những người lương thiện ở Boston nổi cả dậy, la ó, còn các vị mục sư đăng đàn mạt sát các báo, cầu Chúa trừng trị những con buôn nhớp nhúa đó đi. Ông xin một ân huệ, một ân huệ mà người kia vui lòng cho, vì xin như vậy là tỏ ra một cách khéo léo rằng ông khâm phục người đó có tài cao học rộng.
Bạn muốn có một thí dụ ư? Thì ngày mai tới sở, bạn cứ xem xét những thư bạn nhận được, sẽ thấy sự thiếu lương tri đó. Thuở thiếu thời, tôi ham mê tranh biện với anh tôi, với các bạn tôi. Văn sĩ irwin Cobb hiểu điều ấy.
Bạn làm cho họ vừa lòng thì họ sẽ sùng bái bạn. Bà ta vinh hãnh tuyên bố rằng trứng lời hơn là bơ, sữa. Phương pháp đó tuy kém kín đáo, nhưng tâm lý thật sâu sắc.
Tôi nói rằng trước ra sao không biết, chứ bây giờ tóc thầy còn đẹp lắm. Nhớ được tên đó, đọc nó được một cách dễ dàng, tức là khen người đó một cách kín đáo và khôn khéo. Rồi một đêm, ông nảy ra một ý.
Sau cùng, ông ta cố mời ông Gaw dùng bữa trưa với ông ta. Hồi ông Théodore Roosevelt còn làm Tổng thống, ông thú rằng trong trăm lần, ông chỉ chắc xét đoán đúng được bảy mươi lăm lần là nhiều; khả năng của ông không thể hơn được nữa. "Hôn nhân là việc quan trọng nhất trong đời, quan trọng hơn cả sinh và tử".
Tại sao quả quyết tranh biện với ông ấy? Đừng gây với ai hết". Bây giờ anh làm sao? Xin nghe anh ta nói: "Bây giờ, khi tôi lại nhà một khách hàng và nếu người đó bảo tôi: "Cái gì? Xe cam nhông hãng Bạch Xa? Tôi xin chịu. Nhưng tôi sẽ tin chắc rằng ông là một người giữ lời cam kết".
Xin ông tin tôi, ông nóng lại phân trần với tôi một, thì tôi nóng muốn biết những nỗi bất bình của ông tới hai kia". Nhưng không hiểu vì một lẽ bí mật gì, loài cá không ưa trái cây như tôi mà lại ưa trùm. Các bạn thử tưởng tượng: Theo đuổi ông ấy bốn năm trời mà chẳng kết quả chi hết.