Bạn hãy nhớ rằng, nếu chúng ta muốn có sự thay đổi mới, ta phải quyết tâm cắt đứt thói quen cũ. Ví dụ, một số người coi hạnh phúc là cảm giác ổn định, an toàn, trong khi người khác lại coi sự an toàn, ổn định là đau khổ vì điều này làm cho họ không bao giờ cảm nghiệm được sự tự do. Chỉ cần người ta thử lãnh hội một chút bí nhiệm mỗi ngày thôi đã đủ.
Nhìn xuống, tôi nhận ra đây chính là ngôi nhà mà mới cách đây 12 năm, tôi đã từng giữ chân gác cổng ở đó. Lạ lùng thay, tôi cảm thấy tự do chính lúc tôi gạch bỏ tự do khỏi danh sách! Việc này sẽ cho bạn thấy rõ điều bạn cần cảm nghiệm nhất và điều gì bạn cần tránh nhất trong cuộc đời.
Điều bạn theo đuổi là mục đích chứ không phải phương tiện. Bạn hãy nhớ tới sức mạnh và giá trị của việc bố thí. Hãy nói đến khía cạnh tích cực, ví dụ, thay vì nói "Anh không thể chịu nỗi hành động đó của em", bạn hãy nói, "Anh thích em làm thế này hơn".
Một lãnh đạo vĩ đại từng gây ấn tượng cho tôi là một giáo viên, tên bà là Marva Collins. Ẩn dụ mới của ông là: cuộc đời là một mầu nhiệm. Nếu sự từ chối tiếp tục và để bớt đau khổ, chúng ta chuyển sang.
Sau cùng, một trong những nguồn tài nguyên chúng ta đang phá hoại là lớp đất màu trên mặt đất. Cũng thực sự là chiếc la bàn nội tâm để hướng dẫn các hành động của bạn tới mục tiêu. Đôi khi những chìa khóa này khó nhận ra, cần phải tìm hiểu sâu để khám phá ra chúng.
Một lần nữa, ông quyết định rút tỉa kinh nghiệm và khai triển một chiến lược mới. Nhưng điều quan trọng hơn, có lẽ chúng ta phải tự hỏi mình. Cứ chịu khó làm việc và cầu nguyện cho mình được sống sót".
Tôi sẽ tăng cường các mối quan hệ. Người Nhật đã giam giữ anh ta trong một căn phòng chật hẹp suốt 24 giờ, nhưng họ không hề đánh đập hay tra tấn anh. Chúng ta nên nhớ rằng mình chú tâm vào điều gì thì sẽ đạt được nó trong đời.
Bạn nên nhớ rằng điều quan trọng không phải số lượng bên nào nhiều bên nào ít, mà là sức nặng vượt trội của bên nào. Nếu bạn bạn coi cuộc đời là linh thiêng, bạn sẽ kính trọng cuộc đời nhiều hơn - hoặc bạn sẽ nghĩ mình không được phép có nhiều sự vui chơi. Hồi ấy, lúc nào tôi cũng lo không biết chiếc Volkswagen 1960 của tôi có sức chạy hết quãng đường 30 phút đưa tôi tới chỗ làm việc hay không.
Đây là con đường duy nhất để tạo sự thay đổi lâu bền nơi thái độ của họ. Nghĩa là bạn thực hiện liên tục một vận động chỉ kéo dài khoảng 35-45 giây thôi, như tập cử tạ chẳng hạn. Họ thông minh và họ chính xác, nhưng họ không thực tế theo tiêu chuẩn của người thường.
Cho tới nay, ông luôn tin rằng ẩn dụ ấy đã cứu sống ông. Hồi đầu thập niên 1980, tôi là một chàng trai 19 tuổi. Vậy thì cố gắng làm ra nhiều tiền để làm gì?