Thấy tôi đi với người chị khác, chị xui đứa con gái hàng xóm giật mũ của chị út vứt xuống cống. Hai chuyện này khác nhau. Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả.
Khỏe theo nghĩa dẻo dai. Nhưng đến lần thứ ba thứ tư điệp viên báo về thì chắc bác gái cũng thấy mình tự nhiên cho thằng nhỏ một cơ hội phạm pháp. Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối.
Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện. - Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ. Chứ không thở dài như những người thân…
Chẳng ai bóc lột ai cả. - Ông đã cố tình cưỡng lại những cám dỗ tôi đưa ra. có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại…
Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng. Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác. Rồi, tôi phải tập chứ.
Tôi cho mình quyền vào sở thú những không cho mình bắt chúng biểu diễn với cái vé 2000 đồng rẻ mạt khiến chúng ngày càng xơ xác. Tôi không có bản lĩnh. Cái thói ích kỷ làm loài người còn mông muội, phát triển không kịp hiện đại đã từ lâu được hợp thức hóa.
Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt. Sở dĩ những kẻ có tài nhưng không có thiện tâm cũng không thoát nổi bất hạnh là vì họ sớm muộn cũng bị quả báo, phản bội từ chính những kẻ thân thích, máu mủ nhất. Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy.
Cái mũi lưỡi trai che sụp bộ mặt. Đêm hôm khuya khoắt, vắng lặng, nó sủa ai? Nó sủa cái bóng của nó? Hay nó sủa thần chết? Cứ nằm mở mắt trong thứ mờ mịt giăng quanh. Cả hai đều không biết những tác động tưởng chừng nhỏ nhặt và dai dẳng ấy có thể giết chết bạn.
Cũng là để thăm dò phản ứng. Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ. Nhưng càng lớn, tôi càng dốt.
Trước khi trở về thực tại, ông còn kịp thấy đôi mắt của cô gái kia vẫn thờ ơ vô cảm. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi. Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện.