Ăn xong lên giường nằm. Bác gọi điện giục xuống rồi đấy. Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt.
Tất cả trị giá một cuốn tiểu thuyết ông viết trong năm năm. Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình. Còn cái quần thì rộng thùng thình.
Gọi đó là chiêu bích hổ du tường, được anh em kính nể. Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động. Tôi viết theo ông ta.
Khuôn mặt chả biểu hiện thái độ gì. Dù sao sự lâu bị phát hiện cũng có thể có cái may. Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng.
Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ. Bác ta cũng sẽ trắng bệch, hoảng loạn theo. Một người theo ngành sư phạm sẽ không còn ấp ủ ước mơ ươm mầm trẻ thơ.
Như vờ sở hữu cái mà nó biết không thuộc về mình. Mỗi con người trong Loài Người. Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau.
Hoặc trò chuyện với bà ấy nếu bà ấy có hứng thú tâm sự. Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện. Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá.
Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó. Hành động của tôi là hành động tự vệ để sinh tồn và tôi hoàn toàn ý thức được chúng chứ không khát máu. Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ.
Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại. Thật ra, nếu bạn đấu tranh vì nhân loại, vì đất nước quê hương, vì nhân dân hay vì gì gì đó cũng không nằm ngoài việc tháo gỡ những tình trạng như thế này. Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào?
Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở. Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận. Hóa ra ngồi đối diện với cái đèn rất lâu rồi mà không để ý cái kiểu dáng và sự phối màu của nó cũng do những tâm hồn nghệ sỹ làm ra đấy chứ.