Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to. Ngọn lửa nhỏ làm tôi thấy trống không. Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé.
Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình. Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy. Vừa phải khao khát một ngày họ cũng phá bỏ chúng để chung sống trong một tầm nhận thức khách quan và lành mạnh hơn.
Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng. Tôi dựng chân chống xe ngồi đợi cô tôi vào chợ mua hàng mã về đốt giải hạn cho chị con bác tôi. Hình như chưa bao giờ bạn nói mê.
Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn. Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác. Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm.
Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên. Họ là mỗi con người. Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành.
Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường. Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại. Dừng lại vẫn là chơi.
Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì. Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào. Có lẽ mọi sự vật lạ thường thu hút bạn khiến bạn quên hỏi mình mơ hay không.
Chẳng có gì đang ràng buộc ông cả. Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một. Bác ạ, chú cảnh sát lúc thả xe cháu có nói: Nhà toàn công an mà lại chậm chạp thế.
Vậy thì thuyết phục bác lần nữa nhé. Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà. Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay.
Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than. Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó. Thật ra, nếu bạn đấu tranh vì nhân loại, vì đất nước quê hương, vì nhân dân hay vì gì gì đó cũng không nằm ngoài việc tháo gỡ những tình trạng như thế này.