Chỉ có con mèo không ngược. Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ. Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng.
Cháu bác bảo: Thế thì để bác trai hút thì cháu được bỏ học í gì ạ. Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc. Có người nhìn bà già, nhăn mặt, bĩu môi.
Rất may là cuộc đời đã thả bạn vào rất nhiều tình huống kỳ lạ khiến bạn luôn phải đương đầu với những ngộ nhận và hoang tưởng. Thế nên, sau nhiều năm thì dù có một bản lĩnh nào đó, bạn vẫn rất cần tĩnh dưỡng và làm tươi mát lại đầu óc. Hoặc: Môn này không phải học.
Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp. Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày. Tôi nói: Con mèo ở trên này rồi.
Rồi, tôi phải tập chứ. Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua. Mà chỉ có thể cầm cự với lượng máu chảy hết chậm hơn kẻ bị đâm khác.
Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình. Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi. Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất.
Xung quanh chỉ có đổ nát. Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh. Xung quanh là người.
Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên. Nhưng bên cạnh việc đem lại tự do để phát huy năng lực cho một số con người, có thể thấy đi hoang cũng tạo ra vô số ma cô, gái làm tiền và trẻ vô thừa nhận. - Vậy mà tôi cứ định sẽ làm cho ông phải xấu hổ cơ đấy.
Ông nâng đôi tay nàng lên và hỏi: Vòng tràng hạt này em dành cho ai đây?. Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng. Làm thế nào để ngừng viết.
Nên cứ phải từ từ từ từ. Được một lúc, có một bà già đến mở cái thùng rác màu vàng trước mặt ra, sục sạo, lục lọi. Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái.