Lồn Zin

Cò to xoạc gái tây p3

  • #1
  • #2
  • #3
  • Hẹn ông anh 4 giờ chiều mai đi tiếp. Tua nhanh thôi, mệt rồi. Cái này không rõ lắm.

    Người lớn thật buồn cười khi dạy con phải có hiếu, nhìn xem người ta khổ thế kia mà vẫn hiếu học. Không phải ai cũng ít ngộ nhận… Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến.

    Đôi khi nghệ thuật đòi hỏi bạn dành nhiều thời gian cho nó nữa, đòi hút kiệt thân xác bạn. Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường. Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng.

    Hồi lễ mừng thọ ông bà nội, bạn được giao nhiệm vụ thay mặt các cháu phát biểu, bạn có hứa sẽ học tốt và nên người, không ăn bám nữa sau vài năm. Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi. Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc.

    Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên). Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé. Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh.

    Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?. Đời sống toàn vẹn là đời sống nhiều trạng thái với những tỷ lệ khác nhau mà tự thân chủ thể dung hợp, pha trộn. Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này.

    Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội. Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia. Có thể phơi phới niềm tin.

    Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá. Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn. Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi.

    Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần. Khi họ tin vào những lí do chân chính mà mình bịa ra để tự bào chữa. Tôi đã đến đó và đã trở về.

    Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố. Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc. Nhưng nhà văn không thấy thanh thản.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap