Sự khập khiễng ấy thường làm đẹp cho nghệ thuật miêu tả chúng chứ không phải cho đời sống của những nhân tố khập khiễng đó. Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ. Đó cũng là một thứ trói buộc.
Dùng cứt thì không hay lắm. Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn. Và một số lí do khác…
Bác là bác rất không hài lòng. Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế. Nhưng mà sau đó thì sao? Có mèo lại hoàn mèo? Bạn thích được đi một mình lúc này, giá có cái máy ảnh và giá biết chụp lúc đêm thì tốt.
Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm. Năm trăm đồng hay năm trăm nghìn ạ? Năm trăm đồng. Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được.
Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được. Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau. Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa…
Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét. Nhưng bác nói: Bật dậy nào. Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn.
Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế. - Mi phải biết tìm hứng thú trong trường lớp chứ. Dù vợ con hắn vẫn cười dịu dàng trước bát canh rau muống đỏ quạch.
Bạn đừng nhầm là bạn đen đủi. Điều này khiến nội tại bạn càng bị tổn thương nặng nề. Cho một quả bom, một vụ ám sát hay chơi những đòn tâm lí khiến hắn phát điên.
Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần. Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy. Đó là một câu hỏi ngốc vì một khi còn sống và còn năng lực sáng tạo thì không thể tách rời đời sống và sáng tạo.
Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống. Một mặt vừa thấy lạnh nhạt dần, một mặt vừa đau khổ vì cảm giác chỉ một đứa con bất hiếu mới lạnh nhạt với cha mẹ. Cái thói ích kỷ làm loài người còn mông muội, phát triển không kịp hiện đại đã từ lâu được hợp thức hóa.