Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết. Tôi không có bản lĩnh. Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số.
Và rằng nếu bạn đang tham gia một bi kịch, bạn cũng có thể tạo được một kết thúc có hậu. Anh họ và chị út ngồi vào bàn. Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn.
Chẳng cần gì nữa cả. Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng. Họ ngắm nhau hồi lâu.
Bố nhường khán đài A cho chúng tôi. Sáng nay em đi làm không rõ cháu có học không. Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng.
Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử. Đơn giản thôi, kéo nhẹ nó về phía biển nó sẽ tự lùi lên bờ. Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật.
Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển. Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng. Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư?
Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái. Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá. Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát.
Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được. Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo. Có thể phơi phới niềm tin.
Bạn nằm xuống, trùm chăn lên đầu. Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì. Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê.
Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó. Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài. Thôi về đi kẻo vợ con mong.