Im lặng ra về giữa dòng người hả hê. Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có. Tôi chỉ thấy rầu rĩ.
Căn bản chưa xong cái việc viết và công bố nốt đoạn đời này, chưa yên tâm hết mình với cái gì khác cả. Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi. Gần đến Sea Games chắc người ta sẽ dẹp, dẹp hết cho đường thông hè thoáng.
cũng như không biết trong chính ý nghĩ này cũng âm ỉ một phiên tòa Sức khỏe phải tự mình giữ. Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử.
Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì. Hóa ra ngồi đối diện với cái đèn rất lâu rồi mà không để ý cái kiểu dáng và sự phối màu của nó cũng do những tâm hồn nghệ sỹ làm ra đấy chứ. Này, mày chuyển cái bàn này lên.
Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được. Ở trước cửa hiệu thuốc cạnh nhà, có một cây hoa sữa cưa nhánh gần gốc. Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn.
Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó. Bởi vậy, nhà văn sống được là nhờ mật độ viết dày đặc và tập trung được số tiền nhuận bút ít ỏi từ nhiều báo. Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho.
Nếu bạn nhớ không nhầm thì giấc mơ vừa rồi có đến bốn, năm tầng. Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo. Khóc không phải chỉ vì giận dữ mà còn vì mình hèn.
Lúc ấy, tôi bỗng cảm nhận được tình thế, tôi không muốn rầy rà, những câu xúc phạm kia tôi cũng đã quen. Ngồi nghe giảng và chép bài. Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan.
Trông cậu buồn cười quá. Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi. Nhưng bởi vì không biết giống thế nào.
Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về. Trinh sát phán đoán: Người quen. Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố.