Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe. Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí. Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp.
Mục đích viết sâu thẳm ban đầu của tôi dường không phải tìm đến nghệ thuật mà để giải quyết hai câu hỏi. Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp. Như một sự bổ trợ, cân bằng, phong phú tất yếu.
Nhưng tiếng gọi của họ át tiếng trả lời của nó. Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình. Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối.
Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho. Ta khát, ta muốn uống cạn sự lương thiện trong con người mình để có thể phá phách. Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh.
Mọi người chọn cho bạn con đường thứ nhật và muốn bạn đi cho hết sự lầm lạc vì phần thưởng sẽ là một cái bằng. Làm sao vẽ được tiếng kêu răng rắc ấy hở mày? Ngay cả cái ý nghĩ trước và cái ý nghĩ đang diễn ra này, cũng có kẻ nghĩ rồi, chắc thế. Còn một ngày nữa mới tới hạn.
Tưởng chăm hóa ra vẫn lười. Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều). Hôm trước em đọc ở một tờ báo có nói… Nói chung là bố mẹ hơi xuôi xuôi thôi, còn họ vẫn chưa thay đổi quan niệm mảnh bằng đại học không thể không có.
Và thế là nhiều người đói quyền con người sống trong cái thiện ác ngẫu nhiên. Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt. Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ.
Nó vẫn còn hoang dã. Chúng cộng hưởng với nhau và dùng sức rung của mình âm ỉ phá hoại nội tạng. Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp.
Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy. Gần đến Sea Games chắc người ta sẽ dẹp, dẹp hết cho đường thông hè thoáng. Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả.
Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư. Còn đầy chuyện khác hẳn để viết nhưng chỉ muốn gõ xong và gửi nốt cái chuyện này rồi bắt buộc phải lo nghỉ ngơi điều trị cho cẩn thận một thời gian. Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp.