Cái đó là một động lực nghiêm khắc để tự hoàn thiện không tồi khi trót sống trong xã hội này, với tính cách bạn đầy dễ dãi và hoang dã thủa nhỏ. Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời. Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói.
Nhà văn vội áp trán vào miệng nàng. Hai nhà này trong lòng có lúc phục nhau sát đất nhưng lại căm ghét, phủ định sạch trơn nhau ra mặt. Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích.
Tất nhiên là tôi cũng quay trở lại rồi. Nhưng đó không phải là cái bạn muốn. Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia.
Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc. Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ. Chúng tôi vào thang máy và đi lên.
Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới. Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng.
Bình thường ở đây là hiểu theo nghĩa lành mạnh. Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa. Tự mình biết riêng mình thực sự có loanh quanh luẩn quẩn không.
Được một thời gian lại lẻn sang quán nước cạnh nhà hút. Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh. Mình không bao giờ thả.
Nhưng bác nói: Bật dậy nào. Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ. Có lí do cũng không khóc.
Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút. Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật. Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó.
Chứ trước đây thì um nhà rồi. Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương. Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu.