Hãng đó tin cậy được và chế tạo đồ thiệt tốt". Sau khi cân nhắc kỹ, một cách chân thành và vô tư, tôi phải kết luận rằng cháu Joséphine còn giỏi hơn tôi khi tôi bằng tuổi cháu, mà tôi phải thú nhận rằng như vậy không phải là một lời khen cháu đâu. Grant vẽ cho cậu một bản đồ rồi mời cậu (lúc đó cậu mới mười bốn tuổi rưỡi) lại nhà dùng cơm và nói chuyện.
Luật đó là: "Luôn luôn phải làm cho người cảm thấy sự quan trọng của họ". Vì quen giấu tình cảm của mình, chị đứng thừ ra một lúc, câm như hến và trơ như đá. Và nếu các cô hỏi ngài những câu hỏi về chuyện đó thì ngài sẽ trả lời ra sao?
Lòng anh thành thật cho nên làm cảm động tất cả thính giả. Hãng chúng tôi cũng có thể lầm lộn được lắm. Nếu bạn muốn cấm con bạn hút thuốc chẳng hạn, đừng thuyết pháp với nó, đừng bảo nó: "Ba muốn thế này, ba muốn thế khác".
Đó, cách cư xử của bà Eugénie đem tới kết quả như vậy đó. Tôi thích dắt con chó nhỏ của tôi lại nơi đó dạo chơi. Anh Emile và tôi định thực đơn.
Trong vài phút, ông ta vui vẻ kể về cha mẹ và tổ tiên ông. Cuộc tình duyên đó chẳng nên thơ chút nào hết mà còn có vẻ mua bán nữa, phải không bạn? Vậy mà lại là một cuộc tình duyên sung sướng nhất trong những trang giông tố của hôn nhân niên giám. Chương Chín Làm sao cho người ta vui sướng mà làm công việc bạn nhờ cậy
Vậy bạn tặng họ những thứ đó đi. Đừng bao giờ để người đó trả lời "không" hết. Ngoài vinh quang đó ra, ông bà lại giàu sang, có địa vị quan trọng trong xã hội và có nhièu con.
Ông có thói quen mỗi ngày đi dạo qua hết các gian hàng của ông. Chị xấu như quỷ, mắt lé, chân đi chữ bát, gây giơ xương, đần độn. Nghe thấy chúng tôi cãi cọ nhau, một người bán hàng khác chạy lại, chêm vào: Bộ đồ màu đen nào, lúc mới đầu cũng hơi thôi ra như vậy, không thể tránh được.
Khi ông Chamberlain chỉ cho ông xong rồi, Tổng thống quay lại nói: "Ông Chamberlain, Hội đồng Ngân hàng liên bang đang đợi tôi từ nửa giờ rồi; xin kiếu ông, tôi phải đi mới được. Tôi không cần phải mất công bán kiểu của tôi, mà chính ông tìm mua những kiểu tự ông đã đặt". Mà ông thú với tôi rằng sở dĩ thành một nhà chuyên môn như vậy chỉ nhờ một người đàn bà khuyến khích.
Viên đại lý trả lời bằng một giọng chán nản: "Họ keo bẩn lắm, vô phương kể. Mắng, dọa, dỗ dành đều vô hiệu. Kết quả? Ông Disraeli thích nhắc lại lời này lắm: "Trong 30 năm sống chung không bao giờ tôi thấy buồn chán vì vợ hết".
Tên chị là "Marie rửa chén" vì hồi mới vô làm, người ta để chị rửa chén. Hamilton và ông Keneth Macgowan viết. Nhưng ai đã từng đọc sử đều buồn mà nhận thấy rằng lòng tin đó quá đáng.