Tôi thường khen cô hán hàng có cặp mắt hoặc mớ tóc đẹp. Mấy năm nay đã có nhiều trại cắm ở chỗ này. Toi quen ông tại Atlanta (tiểu bang Georgie) nơi khách sạn tôi ở.
A! Thiệt là đổ đốn, nay lại muốn khoác bộ áo xanh. Lẽ cố nhiên là bà đã kể những nỗi đau khổ, những vấn đề khó khăn không giải quyết được. Anh ta vẫn không sao ngủ được, không sao thấy buồn ngủ như xưa.
Kẻ ngu nào cũng biết vậy. Tốt hơn là anh nên tập cho nó quen đi". Khắp nơi chỉ trích anh chành "thần đồng" như bảo táp: "Y thế này, Y thế nọ.
Lời bạn đã làm tôi phải suy nghĩ. Nếu bạn và tôi không kiếm được để làm, cứ ngồi không mà nghĩ vơ vẩn, thì có một bầy quỷ dữ sinh ra và đục khoét, phá tan năng lực hành động và ý chí của ta. Tôi lo lắng không biết có làm tròn phận sự không, có sống sót để về ôm đứa con một hay không - đứa con mới 6 tháng mà tôi chưa được biết mặt.
Rồi ông nói tiếp với các sinh viên: "Cơ thể chúng ta là một bộ máy kỳ dị hơn chiếc tàu đó nữa. Vậy tôi chỉ cần làm bốn công việc sau này là khoảng 90 phần trăm những nỗi lo lắng của tôi tan biến. Biết bạn nghĩ điều gì, tôi sẽ đoán được bạn ra sao.
Bà té, đầu gối chảy máu và sái cổ tay. Không thúc giục chúng ta theo đạo để tránh vạc dầu ở m ti nữa đâu, mà để tránh vạc dầu ở ngay cõi trần này, cảnh vạc dầu do những bệnh vị ung, sưng phổi, thần kinh suy nhược và điên cuồng gây ra. Áp lực đó không chịu nổi, phải xả bớt đi mới được.
Ông ngồi ở khách sạn tới quá nửa đêm, bàn bạc về những kinh nghiệm của ông. Trước khi vô hi quan, tôi giúp việc một ngân hàng và hồi ấy tôi phiền muộn vì việc làm thì nhiều, số lương thì nhỏ, mà ít hy vọng được tăng. Đối với những bà ấy, người ta khuyên mỗi tối nên thảo một chương trình cho ngày mai.
Tôi thề rằng: "Ta không ưu phiền nữa! Ta không rên la nữa! Và nếu tinh thần thắng được thể chất, ta sẽ sống". Đóng chiếc đồ chơi đó, mất khoảng ba giờ. Riêng chúng tôi, từ khi vì duyên may được đọc cuốn ấy, đã thấy tâm hồn nhẹ nhàng, khoáng đạt hơn trước nhiều.
Bà kể rằng có cả những sinh viên xuất thân từ trường đại học, đền nói với với bà: "Tôi có bằng cấp X. Chạy về miền quê được vài cây số, tôi bỏ đường cái, xuống xe ngồi khóc như con nít, trên mặt đất. Chúng tôi bỏ ra nửa triệu Mỹ kim để mua trái dâu về đóng hộp.
Nếu kể chuyện họ, có thể viết thành một cuốn sách được. Các bà chẳng bao giờ thấy hết việc cả và lúc nào cũng lo lắng chạy thi với kim đồng hồ. Tại sao Trời già độc địa bắt đứa cháu của tôi đi? Tại sao một thanh niên dễ thương như vậy - có cả một tương lai xán lạn trước mắt - mà lại phải chết? Tôi không tin có thể thế được.