Babylon là một điển hình nổi bật của khả năng con người có thể đạt tới những mục tiêu vĩ đại, bằng cách sử dụng tất cả các phương tiện mà mình có được. Sharru Nada không đáp mà điều khiển con lạc đà tiếp tục hướng đến thung lũng. Tôi chỉ mong ước làm sao để nó chứa thật nhiều tiền và trở nên nặng trĩu.
Nhìn cách ăn mặc diêm dúa và những trang sức rườm rà trên người Hadan, Sharru Nada thầm nghĩ: "Nét mặt rắn rỏi của cậu ta không khác gì ông Arad Gula ngày trước, nhưng quan trọng là ý chí, sự kiên nhẫn, chịu khó của một thương gia dường như không hề có trong con người anh ta. Đã hai ngày qua, anh chưa hề nếm một chút thức ăn nào, ngoại trừ hai quả vả nhỏ xíu do anh hái trộm trong vườn của người khác. Lúc đó, người nông dân cố ý trở lại chuồng để lắng nghe.
Đó là công trình xây dựng bức tường thành rộng lớn bao bọc vương quốc. Đối với họ, cuộc sống không có niềm hy vọng. - Trước kia, cháu đã không nhận thức đúng về con người của ông cháu.
– Hadan Gula quả quyết với Sharru Nada. Nhưng tôi thì họ không đánh được đâu. - Do thần biết nắm bắt những cơ hội tốt đến với mình, tất nhiên mọi thần dân trong vương quốc của bệ hạ cũng có những cơ hội đó nhưng họ đã không biết nắm bắt chúng.
Khi đó, cả gia đình bạn được sống yên vui, hạnh phúc trong ngôi nhà của chính mình. - Cháu nói đúng một nửa sự thật mà thôi. Nghe ông cháu nói vậy, ông rất vui mừng và tràn đầy hy vọng.
Mathon khá bất ngờ trước câu nói của Rodan, nhưng liền sau đó anh mỉm cười thân thiện và nói: Ngoài ra, anh ta còn bộc lộ ra là một người buôn bán rất tệ nhưng lại tiêu pha vô độ. - Trước đây, cha đã cho con một túi vàng của Babylon.
"Ngày ấy, tôi vẫn còn rất trẻ và đi làm thuê giống như các anh. Hai tai của tôi chắc hẳn đã nghe nhầm đấy chứ, phải không anh Rodan? - Theo tôi thì chắc chắn sau này, cậu sẽ là một thương gia thành đạt, giàu có.
- Cha đã từng nghĩ như thế khi bằng tuổi của con, con trai ạ! Thế đấy, rồi nhiều năm trôi qua, cha chẳng thể làm được điều gì cả. Và tôi dùng số vàng đó để giúp những người khác buôn bán, làm ăn. Ông bàng hoàng nhận ra đó chính là Kẻ cướp biển ngày trước.
Tại sao mày cứ ngồi tách biệt một mình vậy? Tôi rất sẵn lòng để giúp đỡ anh trong mọi công việc. Bởi vì, tôi nghe tiếng ông chủ bảo rằng sẽ mổ thịt anh khi nào anh bị ốm lần nữa.
Khi tôi hỏi lý do anh ta cần tiền, anh ta đã kêu ca rằng do số tiền kiếm ra không đủ để chi tiêu. Chắc họ nghĩ rằng, mùa màng có thể bội thu mà không cần phải cày cấy tốt! Một hôm, trong cơn tuyệt vọng, tôi quyết định trốn khỏi Babylon để đến một nơi khác với hy vọng làm lại cuộc đời.