Và tôi hỏi vị khách của chúng ta câu hỏi đầu tiên: Lúc đó chúng tôi đang học lớp chín ở trường trung học Bensonhusrt, sắp sửa tốt nghiệp đến nơi thì cả bọn lại gây ra một vụ việc kinh khủng đến mức tưởng chừng bị đuổi học. Tôi chưa bao giờ phỏng vấn John Wayne, nhưng Mitchum thì tôi được nói chuyện rồi.
Mọi việc bắt đầu khi Jack còn là một cậu bé ở Canada, vào thời điểm kinh tế vô cùng khó khăn. Thật ra tối hôm ấy khách mời của tôi là Bill Hartack, một vận động viên đua ngựa. Là một trong những nhân vật nổi tiếng ở Washington, hôm nọ anh được mời đến nói tại bữa tiệc Bnai Brith của cộng đồng Do Thái (Shirley vốn là người Do Thái Orthodox).
Sau đó khóa chặt của lại và bắt đầu nói, nói và nói. Tôi đã đi tới đi lui ở đó suốt ba tuần liền, với niềm hi vọng sẽ được vào làm nghề phát thanh như vẫn hằng ao ước. Chúng tôi chỉ có những chiếc ghế phối cảnh với một tấm bản đồ treo trên tường.
Chúng tôi chỉ có những chiếc ghế phối cảnh với một tấm bản đồ treo trên tường. Họ sẵn sàng chia sẻ sự nhiệt tình đó khi tiếp xúc với bất cứ ai. Abraham Lincoln rất am tường điều này.
Một tối nọ anh gọi điện cho tôi với giọng hớt ha hớt hải: Larry, tôi gặp rắc rối to rồi. Trong chương trình mỗi tối của tôi trên đài CNN, bạn cũng thấy rằng tôi rất thích được lắng nghe các vị khách mời. Bạn sẽ chẳng ưa gì tôi nếu tôi bắt chước giọng nói và dáng vẻ của ngài Laurence Oliver đáng kính, đúng không? Và nếu một sớm mai thức dậy, tôi muốn bắt chước cách nói chuyện giống các diễn viên kịch Shakespeare, chắc hẳn tôi sẽ bị cười nhạo cho xem.
Chúng ta quên toàn bộ câu chuyện này đi và chúng em không bao giờ tái phạm nữa, được không thưa thầy? Quả thật tôi rất thích được trò chuyện với những con người như vậy. Tôi đứng cạnh quan tài đóng chặt của người bạn thân yêu, cảm nhận rõ giây phút chia ly đau đớn.
Hãy chỉ dẫn rõ ràng và phải luôn chắc rằng họ có hiểu ra vấn đề hay không. Ngày nay đó chính là điều quan trọng nhất: An toàn. Vậy thì từ hy vọng là có cần thiết hay không? Hơn nữa, người ta sẽ hiểu câu nói của bạn theo một ý khác.
Bởi vì sao? Vì Bob bao giờ cũng nói chuyện một cách hết sức chân thật, tinh tế và hài hước. Cậu lên chương trình được không Jim? Không sao, vẫn chạy tốt! Những người có tài ăn nói nhất là những người luôn háo hức muốn tìm hiểu về mọi việc.
Điệu bộ và cử chỉ thì dứt khoát và ấn tượng. Bạn sẽ tiến xa hơn nếu để người ta hiểu bạn nhiều hơn. Trong khi đó con trai của bạn lại là một đứa chăm chỉ, cũng sắp thi đại học và khát khao trở thành bác sĩ.
Và phải nói về nó một cách thật tự nhiên. Nhất là đừng để ký ức tràn về như một thác nước rồi thao thao bất tuyệt. Lắng nghe bằng đôi tai và thể hiện sự quan tâm bằng đôi mắt.