Bạn đừng sợ tôi sẽ bắt bạn chú ý đến nguyên tắc này, nguyên tắc nọ. Tôi nhắc nhở rằng cần phải hy sinh và có một quyết tâm vĩ đại mới được. Sau nầy, có dịp, tôi sẽ nói về văn chương.
mà trong khi làm việc, ông không cho bộ máy của mình chạy hết công suất của nó đâu. Tôi có thể nghe óc bạn như nghe điện thoại ở nên tai tôi vậy. Năm sau, giờ sau, ngày sau luôn sẵn sàng đợi ta.
Tôi ân hận cho bạn lắm, nhưng còn có chỗ để an ủi. Điều thứ nhất là phải vạch mục đích để định hướng nỗ lực của bạn. Chúng ta ngỡ hành động theo lý trí, trong thực tế lại hành động theo tình cảm nhiều hơn.
Thành một nhà chuyên môn cũng thú lắm chứ! Bởi vì trí óc có thể làm việc khó khăn, liên tiếp mà không biết mệt như tay, chân. Điều lầm lẫn quan trọng của viên chức ấy thuộc về thái độ của ông ta làm cho hai phần ba năng lực và hứng thú của ông giảm đi.
Bạn làm việc quan trọng đó lúc nào? Theo tôi lúc thích hợp nhất là lúc đi từ sở về nhà. Loại sách để học đó ở Luân Đôn không thiếu gì. Và tôi đố bạn kể cho tôi nghe còn tám giờ nữa bạn bạn làm được những việc gì.
Hôm đó, bạn không bỏ ra 45 phút để sửa soạn đi ngủ. Loại sách để học đó ở Luân Đôn không thiếu gì. - Vâng, bất kỳ cái gì cũng giản dị như vậy.
Ra khỏi nơi mình ở cũng là khá rồi đấy. Trong việc quyết định hoặc thay đổi nguyên tắc và trong lúc hành động, sách giúp ta được nhiều việc. Tri thức có những khu vực mênh mông, ngoài văn chương và trong những khu vực đó, nếu biết khai thác thì mùa màng sẽ rất tốt.
Người ta có thể 8 giờ dắt chó đi chơi mà suốt thời giờ nói là để dạo mát óc cứ phải suy nghĩ về việc 9 giờ 15 phải đọc sách, phải về sao cho khỏi trễ như vậy còn hứng thú gì nữa? Nếu một người đứng trên bờ hồ tắm và hỏi bạn: "Tôi phải bắt đầu nhảy ra sao đây?" thì chắc chắn bạn đáp: "Cứ nhảy đi, bình tĩnh mà nhảy". Tất cả các hiền nhân của mọi thời đều đồng ý về chỗ đó.
Bạn có nhớ những tối đi đờn ca trong một đám tiệc không? Khi có việc gì nhất định để làm buổi tối, một việc gì cần hết năng lực của bạn, thì bạn chỉ nghĩ tới việc đó thôi, bạn cũng thấy hăng hái, vui vẻ suốt ngày rồi, phải không? Vậy bạn phải tiến chầm chậm. Bạn hỏi ý kiến lý trí như vậy (nó không đòi tiền công đâu) và kết quả là lần sau, nếu món bò tái lại chín quá nữa thì bạn cũng rất bình tĩnh vui vẻ coi anh bếp như bạn bè và nhã nhặn yêu cầu anh ta cẩn thận hơn một chút.
Bạn lựa một thời đại hoặc một đầu đề, hoặc một tác giả thôi. Chính bạn là người tôi muốn khuyên đấy. Và khi đã quyết định làm xong một công việc nào thì dù nó buồn chán đến đâu, cũng phải làm cho xong.