có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại… Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm. Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn.
Chúng tạo thành ba điểm thẳng hàng trên một đường thẳng. Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không. Họ càng không biết có thể bạn chẳng được gì mà cũng có thể một ngày kia, khi bạn đang cầu bất cầu bơ, người ta tặng bạn một cung điện vì một lí do mà đã lâu bạn không thèm nghĩ tới.
Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai. Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa. Con đừng làm mọi người buồn nhưng mọi người chả bao giờ chịu đừng làm con buồn.
Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin. Để sống cho xong đời. Ông anh bảo không khí mờ ảo nhỉ, như sương mù, khó thở hơn bên kia.
Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm. Cũng muốn đọc để hiểu họ hơn. Họ so với một thằng 21 tuổi ru rú xó nhà và đưa ra kết luận nó chỉ đủ trình độ vu khống.
Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh. Chà, ta thua hắn, có lẽ. Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn.
Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt. Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu. Chúng tôi, dòng họ chúng tôi rất cứng đầu.
Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn. Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh. Tôi cũng có dự định ấy.
Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân. Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan. Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó.
Mọi người vẫn thấy bình thường. Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi. Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ.