Thoạt đầu, công việc vẫn diễn ra khá tốt đẹp. - Đó cũng có thể là một lựa chọn. Tớ nghĩ, sai lầm mà cậu đang mắc phải cũng tương tự như chuyện của tớ, đúng không?
- Trở lại chuyện của tớ, hẳn tớ đã thiếu sót điều gì đó khi giao việc cho Jessica. Mọi người đã hoàn tất những công việc đơn giản, và những công việc còn lại đều phức tạp hơn, nên James phải mất nhiều thời gian hơn. Một sự khác biệt không nhỏ tí nào.
- Nghe này Josh, khi giao cho cậu dự án đó, tôi đã không giới hạn thẩm quyền giải quyết công việc cho cậu. Để thay đổi không khí, James bật đĩa nhạc yêu thích của mình lên. Khi tớ nói xong, không ngờ Jennifer lại là người tức giận hơn tớ.
Thật ra, chính tôi mới là người gây ra những việc đó. James tự hỏi không biết có phải nguyên nhân là do nhân viên từ chối làm thêm việc hay không. Anh đưa mắt nhìn qua cửa sổ, đắm mình trong những thay đổi đã xảy đến với anh trong suốt mấy tuần vừa qua.
Và ai cũng cảm kích khi được James xác định rõ thời hạn công việc. James cảm thấy thất vọng hơn là xấu hổ vì những hành động của Josh. - Tớ hiểu rồi, - James đồng ý.
Sau đó, tớ còn học thêm từ Jennifer vài điều nữa trước khi biết cách giao việc sao cho hiệu quả. Anh cầm lấy cây bút lông, rồi vừa huýt sáo vừa liệt kê ra những lợi ích có được nhờ ủy thác công việc hiệu quả. Để tránh những rắc rối và cũng để cho dễ phân biệt, mọi người trong gia đình thường gọi hai anh em là Jones và James.
Không những vậy, Jones còn tham gia vào câu lạc bộ golf vì đây vốn là môn thể thao mà anh rất yêu thích từ hồi còn học trung học. Thế là James bắt tay vào xác định thời hạn cho từng công việc và nói chuyện cụ thể với mỗi nhân viên một lần nữa. Chồng hồ sơ gần như đã được giải quyết hết.
Cả hai người đàn ông đều im lặng, mỗi người theo đuổi những ý nghĩ của riêng mình. - Khoan đã, - Jones vừa nói vừa giơ tay ra chặn lại. Một buổi tối nọ, vì phải giải quyết một số công việc còn tồn đọng nên James lại một lần nữa để lỡ bữa tối cùng gia đình.
Từ hôm đó và cho đến suốt cả tuần ấy, tối nào James cũng rời văn phòng sớm hơn thường lệ một tiếng đồng hồ. Và tôi nhận ra rằng, mặc dù "triệu chứng" khó khăn của mỗi người là rất khác nhau, thế nhưng tất cả họ đều đang cần đến một "loại thuốc điều trị": đó là cách ủy thác công việc sao cho quy trình tổng thể được hiệu quả hơn. Thật tuyệt vời, đã lâu lắm rồi bọn nhóc mới lại có dịp gặp nhau, chúng sẽ tha hồ mà nghịch ngợm!
Cả hai người đàn ông đều im lặng, mỗi người theo đuổi những ý nghĩ của riêng mình. Và điều làm tôi ngạc nhiên nhất chính là phản ứng của rất nhiều học viên sau khi được học những bước đơn giản trong nghệ thuật ủy quyền. "Mình phải chấm dứt tình trạng kiệt quệ này! Mình phải thay đổi.