Người ta, người ta lấy đấy chứ. Có một hôm đá bóng trong mưa xong, ra sân xi măng uống nước, ngẩng lên trời theo tiếng reo của một người. Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh.
Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày. Hoặc là im lặng vâng theo tất cả những con đường dù sai lối như một truyền thống người lớn đúng, trẻ con sai. Tin một chút, một chút thôi, em ạ.
Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra. Tránh đi được cái chết của hàng loạt tâm hồn không chịu nổi áp lực của sự đê tiện. Thời điểm khó chịu nhất là lúc thức dậy và lúc nằm chờ ngủ.
Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em. Ông Diểu tức giận giương súng. Không để nàng phải đau đớn hơn nữa.
Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu. Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi. Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này.
Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người. Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên. Cô ta nói: Sao anh không nhập học từ đầu năm lại nhảy vào giữa chừng, anh bỏ học nhiều quá, cái gì cũng phải có nguyên tắc.
Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ. Tôi đốt vì nó vô nghĩa. Lũ sư tử trông thật già nua và hốc hác.
- Vì ông không còn sự lựa chọn nào khác. Cháu bảo: Bác Hồ cũng để râu đấy ạ. Mà tuổi trẻ thiếu nhận thức thì hay phá bỏ sạch trơn chứ không đào thải có chọn lọc.
Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại. Ông sợ làm ướt lạnh khuôn mặt nàng. Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa.
Dù trái tim đương bề bộn. Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào.