Hầu hết là những người sống có trước có sau. À, hôm trước thằng em có hát bậy trong nhà tắm: Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc con lợn. Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn.
Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con. Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng. Để người ta phải nể.
Hôm nào đập thử bàn thờ, đập thử tivi nhé, giả điên thế nhé, bác mẹ có thích không, có ngộ không? Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài. Đều ngập trong nước mắt nhân gian.
Đến lúc bác gắt: Bác bảo xuống ăn sáng có nghe không nhỉ! Rồi lên cầu thang, thì bạn mới cúi đầu lò dò bước xuống. Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá. Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé.
Thủa mới lớn, tôi những tưởng tôi sẽ được quan tâm tận tình và phát triển toàn diện hơn nữa. Kết quả đợt điều trị này chưa biết ra sao. Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác.
Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu. Đôi khi những sự quá muộn làm đời sống trở nên vô nghĩa. Chúng khác nghĩa nhau nhưng nghe thì na ná như nhau.
Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì. Em sẽ bế con hôn lên trán anh mỗi lúc anh bắt đầu sáng tác. Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc.
Vì những chủ thể đó va đập với đời sống lịch sử nhiều nhất. Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi. Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia.
Tôi lấy cuốn tiếng Anh không học nữa và bắt đầu chầm chậm tước nó ra. Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác. Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút.
Không phải lúc nào bạn cũng lủi thủi quay lại. Chẳng ai thua thiệt cả. Bạn mơ cái gì đó về bóng đá, cái này thì bình thường.