Lồn Zin

Bị chú hàng xóm phát hiện bí mật động trời

  • #1
  • #2
  • #3
  • Hạnh phúc do tâm khảm chứ không do ngoại giới. Hễ còn hy vọng vãn cứu được tình thế thì còn phải tranh đấu! Nhưng khi biết rõ rằng chống lại cũng vô ích, sự đã vậy, không sao thay đổi được thì xin bạn thương bộ thần kinh của bạn mà đừng quay cuồng, ngó trước ngó sau, than tiếc những tình thế đẹp tốt hơn nữa. Mới nghe giọng nói đó, ai không tưởng rằng ông ta mạt sát Hitler.

    Mà chắc chắn lời kính ta của tôi đã thấu đến Ngài, vì tình thế ngày một khả quan hơn. Năm 1929, một chuyện kỳ dị xảy ra làm náo động cả giáo giới. Tôi hứa với Ngài không bao giờ còn vong ân Ngài nữa.

    Giờ là lúc nên khởi hành đây". Tối đến, tôi mệt lắm, và tin rằng không có cách nào khác hết. Tôi giận tới nỗi nhất định không khi nào trở về nhà nữa.

    Mà có lẽ tôi đã giải nghệ rồi, nếu một buổi sáng kia tôi không ngồi suy nghĩ, rán kiếm nguyên nhân nỗi thất vọng của tôi. Và nay ông Ben Fortson, người tàn tật ấy, là thống đốc của tiểu bang Georgie! Vị bác sĩ săn sóc tôi chỉ khuyên có vài lời mà thay đổi hẳn đời tôi.

    Tưởng Giới Thạch và Đại tướng Montgomery cũng vậy. mà "nếu không" nghĩa là chết chắc chắn. Từ đó ông tiến dần lên đài vinh quang và uy quyền.

    Dù hay dù dở ta phải gảy cây đờn nhỏ của ta trong dàn nhạc của đời. Vậy đóng kỹ những bức vách trước và sau đi, và luyện lấy tập quán "Đắc nhất nhật quá nhật nhất". Tôi cho những lời ký giả đó là phỉ báng riêng tôi.

    Ngày nay, bà tự tin, vui vẻ và khoẻ mạnh lắm. Nhưng nét mặt và giọng rên rỉ kia thiệt như muốn nói "Trời ơi! Nếu ông thấu được nỗi đau đớn của tôi!". Tôi đã thấu cái cảnh vào hàng cơm chỉ gọi món ăm rẻ tiền nhất và đêm ngủ thì gấp quần lại, để xuống dưới nệm, nằm đè lên cho nó có nếp, vì không tiến mướn ủi!.

    Rồi một đêm sau, bỗng dưng tôi mở cuốn "Quẳng gánh lo đi và vui sống" mà người ta đã phát cho tôi trong khi theo lớp giảng của ông Carnegie về thuật nói trước công chúng. Vậy muốn diệt ưu tư và tìm hạnh phúc, bình tĩnh cho tâm hồn ta hãy theo quy tắc thứ bảy này: Dưới đây là lời khuyên rất minh triết của một trong những tâm lý gia tôi ngưỡng mộ nhất, ông William James: "Chịu thuận với hoàn cảnh đi.

    Tôi biết những người da trắng mà y đã kể tên. Ông không biết chút gì về môn hội hoạ hết, nhưng ông cứ vẽ càn cho óc khỏi phải lo lắng. Bà bèn hỏi người chủ có muốn mua bánh của bà làm không.

    Đời họ đại loại sẽ như sau này: Trăm người thì có chín chục người sẽ đau tim, thất vọng và chỉ một năm là giải nghệ. Nhưng sự thật thì theo luật trung bình, phần rủi bị chết trong trận ấy cũng chỉ bằng phần rủi bị chết trong thời bình, vào khoảng 50 tới 55 tuổi thôi. Chị ta không muốn chúng "vào đời với một món nợ ở trên đầu".

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap