Giờ ta muốn nghỉ một lúc. Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này. Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp.
Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không. Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất. Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông.
Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại. Hoặc có nhưng không nhiều. Trên đầu hộp dầu cá là một con cá sấu lưng xanh bụng vàng mà mỗi lúc lên dây cót, nó đi cà giật và trông khá thật.
Bác gọi xuống ăn sáng mấy lần bạn cứ lờ đi. Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác. Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly.
Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen. Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác. Có bon chen bẩn, ác.
Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong. Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử. Còn cái quần thì rộng thùng thình.
Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác. Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn. Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời.
Hết 2 phút rồi mà chưa nhớ ra. Nếu quả vậy thì sự ra đi của bạn há chẳng phải là một giải pháp tốt cho cả hai bên khi không tài nào dung hòa được. Các anh chị đi thi đại học bác cũng đi xem bói, vừa rồi, lại nhờ cháu đèo cô đi mua hàng mã về đốt giải tà cho chị…
Làm một bài thơ dở để được khen. Dù mọi người đang đợi cơm ở nhà. Thích làm cả cái mình không thích.
Thằng em ngồi bên phải tôi. Cuối mùa lại ra đợt mới. Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn.