Nếu bạn không muốn thấy sự thật, bạn thường sẽ không thấy. Các phương án tấn công và những viên đạn bạc đều tấn công về mặt tình cảm. Sự di chuyển như vậy làm cho người đó cảm thấy đang bị kéo lại gần.
Thay vào đó, họ sẽ nhìn xuống hoặc liếc sang hướng khác. Nếu một hoặc cả hai nhân tố này đều đã rơi vào quá khứ thì sự kiện không còn hợp thời nữa. B3 – Mười một viên đạn bạc: Làm thế nào biết sự thật mà không bóc mẽ người khác Và chớ quên củ cà rốt!
Hãy đặt cho ai đó một câu hỏi mở – một câu hỏi không thể trả lời bằng từ “đúng” hoặc “sai” – thật chậm rãi và có chủ tâm. Điều này buộc cô ấy phải nghĩ lại câu trả lời của mình và sẽ cảm thấy thoải mái nói cho bạn sự thật. Bạn có thể nói: “ồ, dĩ nhiên rồi, nếu cô bị sốt và đau đầu.
Chúng ta thường không để ý rằng sự thật rất dễ bị bỏ qua trong một cuộc đàm thoại, thương thuyết hoặc thẩm vấn. Ngay trước câu mệnh lệnh chèn một quãng nghỉ ngắn. Nếu người đó nói dối một điều, mọi thứ người đó nói đều đáng ngờ.
Viên đạn bạc này cho phép người đó thú nhận những việc làm sai trái của mình mà không quá căng thẳng. Chúng ta bị buộc phải nhất quán trong lời nói, tư duy, niềm tin và hành động của mình. Kỹ thuật này sử dụng những mệnh lệnh đi kèm theo một cách hoàn toàn mới.
Câu trả lời của cậu con trai sẽ tiết lộ cam kết của cậu ta, đó mới là mối quan tâm thật sự. Không có sự đe dọa hay trừng phạt nào, chỉ là những lời nói trung thực đi kèm với một thỏa thuận mà cậu tin rằng cũng chân thật. Ôi! Anh thật giống tôi!
Cần tìm kiếm cả những cử động bàn tay và cánh tay nhằm nhấn mạnh một quan điểm sau khi đã tuyên bố. Câu hỏi mẫu 1: “Tôi muốn nghe chuyện đó từ chính anh ngay lúc này. Vì người đó không thể đứng dậy và bỏ đi nên sự khó chịu của người đó tự bộc lộ qua việc tạo ra những rào chắn giữa người đó và bạn, người được coi là nguồn gốc gây ra sự khó chịu cho họ.
Trong phương án này, bạn tạo ra một phản ứng dây chuyền bắt nguồn từ chính những hành động gian dối của người đó. Lúc này, vấn đề còn lại là liệu người đó có thú nhận hay không. Trong Chương 2, chúng ta đã đề cập tầm quan trọng của sự hòa hợp.
Câu hỏi mẫu: “Đây là cà phê thường phải không?” Nếu anh ta xác nhận thì hoặc là anh ta chưa thật sự chú ý đến câu hỏi hoặc đó đúng là cà phê thường. Câu hỏi mẫu: “Tôi muốn được nghe từ chị trước. Nếu bạn muốn biết liệu người đó có lấy tiền không, chỉ cần nói: “Số tiền chúng ta lấy ở khoản chi vặt à? Hãy cố gắng dùng dưới 10 đô la mỗi lần, bởi vì như thế tốt hơn.
” Đây là khái niệm để chỉ thời điểm tất cả các con số người đó đề cập đều giống nhau hoặc là bội số của nhau. Thường thì vì bực tức hoặc không biết, chúng ta không để tâm tới công cụ kích thích rất mạnh này. Sau đây là một vài cách nói điển hình trong một số trường hợp phổ biến: