Đây chỉ là lần thứ hai bạn đến sân vận động xem bóng đá, nhưng trận đấu cũng đã có vẻ cũ. Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối. Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại.
Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được. Gọi đó là chiêu bích hổ du tường, được anh em kính nể. Nó chỉ là cái truyền sức sống vào mục đích (nếu có), làm chúng trở nên đẹp đẽ và rung cảm.
Hơi lo cho bác vì ca này khá nặng. Biển số… Biển số bao nhiêu nhỉ? Không nhớ. Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả.
Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này). Người ta, người ta lấy đấy chứ. Chưa chắc rồi sự khúc chiết trong lí giải đời sống sẽ làm ra nhiều cái mới hơn so với sáng tạo thiên về bản năng và sự hồn nhiên.
Dùng cứt thì không hay lắm. Kệ cha sự im lặng của bạn có ý nghĩa gì, với người khác, nó tương đương đồng ý. Chúng tôi làm theo luật.
Nếu bạn cứ chiều lòng họ, chả mấy chốc mà bạn giống họ như rập khuôn. Con mèo lại sán vào tôi. Khi bạn vừa vùng ra khỏi giấc mơ này thì đã bước vào một giấc mơ khác.
Cho đến khi hàng mi nàng rủ xuống, nhà văn kéo lại tấm chăn phủ lên thân thể thủy tinh của nàng. Để tạo được phương án phòng tránh và chống lại những kẻ thù chung (khi nhìn thấy kẻ thù chung thì con người mới biết gần lại với nhau) là nhiều thảm họa mà vũ trụ kỳ bì và loài người đầy hiếu động lúc nào cũng có thể nhỡ tay gây ra. Nếu bạn cứ chiều lòng họ, chả mấy chốc mà bạn giống họ như rập khuôn.
Tôi yêu và thương bác tôi. Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm. Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh.
Tôi đốt chút, chả hả hê gì. Mùi mực, cá ba chỉ nướng, rượu trắng bay thơm phức. Và có lẽ cả hướng thiện.
Thằng em ngồi bên phải tôi. Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh. Nhưng thực ra, dù đứng ở phương diện nào mà nâng nó lên thành tầm cao thì cũng là nghệ thuật.