Đôi lúc khinh bỉ họ vì ánh nhìn khinh bỉ. Không chắc tại số phận. Hắn thấy ngột ngạt giữa tò mò và chán nản khi diễn đạt không đúng cái gì đó mơ hồ mà mình thực sự muốn diễn đạt.
Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được. Buồn thay, chúng cứ chọc vào tai. Mà sống khoa học một chút.
Sáng nay 8 giờ bạn dậy. Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn. Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó.
Chắc hôm nay có việc gì. Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm. Bác mà hút một điếu thì cháu bỏ học một buổi.
Bố muốn yên ổn và sợ cho bạn. Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa… Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó.
Phần còn lại của cái đèn là tính từ hông xuống có thể gọi là chân. Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ. Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc.
Con người muốn mau lành bệnh cũng thế. - Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông. Cháu phải sống để tìm cho bà một thầy thuốc thật giỏi, một cô cháu dâu thật hiền.
Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà. Bằng không thì bạn cũng chỉ là một con lợn ích kỷ, ngu và hèn. Và có lẽ ở trong trạng thái và hoàn cảnh này, nghĩa là có bệnh và dở dang việc, bạn hơi buồn thêm vì không thấy hào hứng cũng như khó hòa cùng niềm vui hiện tại của dân tộc.
Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy. Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó. Không phải cái nhẹ bẫng bản chất của tờ giấy.
Họ vốn là những người khá nhạy cảm. Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ. Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn.