Vị đại biểu bảo thủ đó nói liên tục đến nỗi người điều phối cuộc họp khó chịu và cuối cùng phải thốt lên, bây giờ hãy nghe một đại biểu khác phát biểu. Hãy thay đổi câu đó thành, Hãy nói về mọi người sau lưng họ - nếu bạn đang nói những điều tốt đẹp về họ. Khi đó anh ta có thể nghe tin nhắn của bạn khi có thời gian và sẽ thán phục mức phán đoán cảm xúc cao của bạn.
Em rất vinh hạnh được đón tiếp anh bất kỳ lúc nào. Tại sao đây lại là một vấn đề khó khăn, thậm chí cả với những người đang tự tin? Bởi vì, giống như những con hổ đang nhìn chằm chằm vào nhau trong khu rừng, sự tiếp xúc bằng ánh mắt dữ tợn làm kích thích bản năng gây chiến hoặc lẩn trốn ngay từ đầu. Đây là một cách khác để làm cho người khác cảm thấy dễ chịu hơn.
Cả đám đông há hốc miệng tỏ vẻ biết ơn, Đúng, đúng! Xin cảm ơn bậc tiền bối! Gọi nhầm tên người bạn đời của bạn thành tên của người khác đôi khi là sự ngọt ngào Hoặc hãy tưởng tượng như thế này.
Âm thanh ngọt ngào đó làm cho tôi hiểu, lúc này, tôi là người quan trọng hơn bất kỳ ai mà có lẽ đang gọi cho anh. Nếu một công tử đeo súng đội chiếc mũ màu tắng không ngoảnh mặt ra cửa, một gã xấu xa đội chiếc mũ màu đen có thể bắn vào lưng anh ta. Chuyên viên giới thiệu chiếc máy tính cho bạn sẽ rất vui nếu bạn chỉ vô tình có hai chiếc vé đến một triển lãm kỹ thuật được trưng bày ở thành phố.
Còn dụ dỗ con người bằng cách dùng lời lẽ hay ho để làm họ dễ chịu… Samuel Butler. Cơ hội về cái gì, bạn hỏi? Đó là cơ hội để những nhân vật tầm thường sẽ kéo tóc che mặt và dàn thành hàng để lén lút nghe trộm những lời khuyên miễn phí. Đến đoạn này, những khán giả thất vọng đã bắt đầu đi ra khỏi phòng.
Và nhìn bạn sẽ đẹp hơn bởi vì bạn sẽ không có vẻ như tôi đang mặc một bộ quần áo mới cứng nhắc. Nếu bạn sờ vào, các ngón tay bạn sẽ bị đen. Có lẽ họ không biết là tên nên đặt trước hay sau chức vụ.
Nếu Dale Carnegie vẫn còn sống đến ngày nay, ông ấy và tôi sẽ bất đồng với nhau về Mẹo nhỏ tới. Họ cố gắng để phối hợp hài hòa cả bốn yếu tố trên. Một nhân vật quan trọng đưa cho anh ấy danh thiếp và nói, Hãy gọi điện cho tôi vào ngày mai.
Khi tôi cầm chặt những tấm bưu thiếp đầy ác ý của họ trong chiếc găng tay Gore-Tex, tôi nhẫn tâm nghĩ, Chắc chắn, nếu bạn thực sự nghĩ về mình, thì đã gọi điện nói xin chào. Tôi đưa cho anh ta một chiếc máy thu băng nhỏ trên bàn của tôi. Vài ngày sau, tôi làm đổ chiếc giá đỡ quần áo rất cao và bình thường trở lại.
Tôi rất mong nhận được tin của anh. Sau đó, sẽ có một cú đánh nhẹ từ một phía, những người trông có vẻ quá tự tin, tự mãn và ích kỷ. Nếu các đối tác không nhận biết được cảm xúc của nhau, khoảnh khắc yêu đương của họ có thể biến thành sự thù địch ngầm.
Ông trả lời, Lý do tôi để họ cởi bỏ quần áo khi làm thí nghiệm này là nhằm hạn chế sự thoải mái của họ và vì vậy chúng ta có thể nhận thấy cách phản ứng của mỗi người trong một tình huống mới lạ - như tất cả chúng ta phải làm hàng ngày. Tôi biết một người dự tiệc đã nhờ một nha sỹ kiểm tra chiếc răng hàm bị mắc đầy phó mát; một vị khách ngà ngà say nhờ một bác sỹ xương khớp nắn lại chiếc cổ của cô ấy tại quán rượu; và một người dự tiệc say mềm đã cầu khẩn bác sỹ đến phòng ở phía sau để anh ta có thể cởi quần và hỏi về một nốt ruồi ở chỗ kín. Doris, thật là tuyệt! Tôi reo lên.