Chúng ta có thể nhanh chóng bắt mạch tình trạng một cuộc hôn nhân nhưng điều đó không có nghĩa là chỉ cần xem một cặp vợ chồng chơi bóng bàn, bạn có thể chẩn đoán được tình trạng hôn nhân của họ. Lúc ấy tầm nhìn càng trở nên hạn chế. Tại thời điểm quyết định, Stacey Koon một trong những cảnh sát có thâm niên có mặt tại hiện trường vụ bắt giữ yêu cầu các cảnh sát đó phải lùi lại nhưng họ lờ đi.
Nó được gọi là bài kiểm tra sắp xếp các từ xáo trộn thành câu có nghĩa. Cô đã biểu diễn bản Konzertino dành cho kèn Trombone của nhà soạn nhạc Ferdinand David. Họ cảm thấy khó chịu.
Nhưng còn tin xấu thì sao? Hầu như tất cả mọi người đều coi chiếc ghế Aeron mới là một vật kỳ quái. Rồi sau đó, hai người ngồi đối diện với nhau nhiều ngày liền, và bắt đầu lần lượt thực hiện khéo léo mỗi đơn vị hoạt động. Rhea cúi xuống và cầm lên một lon 7Up.
Thật không may, tôi đoán, anh ta cần bị bắt quả tang và đúng là anh ta đã bị bắt quả tang thật. Nhưng các bạn chẳng biết gì về Hanks cả. Boss đỗ lại và lùi chiếc Taurus lại ngay trước số 1157 đại lộ Weeler.
Vậy nên họ thường có khuynh hướng nói rằng Ồ! Chắc chắn là tôi còn có thể làm tốt hơn. Trong một vài năm trở lại đây, nhiều nhà tâm lý học đã bắt đầu xem xét kỹ lưỡng hơn vai trò của những kiểu liên tưởng vô thức hay, như các nhà tâm lý vẫn thường gọi là liên tưởng ngầm trong niềm tin cũng như trong hành động của chúng ta, và phần lớn công trình nghiên cứu của họ tập trung vào một công cụ rất thú vị có tên Bài kiểm tra liên tưởng ngầm IAT (Implicit Association Test). Tôi đã từng tham gia những buổi biểu diễn thử không có màn che, và tôi có thể đảm bảo rằng người ta đã có thành kiến với tôi.
Trong thí nghiệm của trường Iowa, khá lâu trước khi những người chơi bài thực sự nhận thức được vấn đề, họ đã bắt đầu tránh bộ bài màu đỏ ẩn chứa nhiều nguy hiểm trong khi đó bộ não có ý thức của chúng ta cần thêm bảy mươi quân bài nữa mới đưa ra được kết luận cuối cùng về những gì đang diễn ra. Evelyn Harrison, Thomas Hoving và các nhà nghiên cứu Hy Lạp đã sử dụng phương pháp thứ hai này để đưa ra kết luận của mình. Làm sao để chúng ta có thể ngăn chặn những mối liên tưởng đó? Chúng ta đang sống ở Bắc Mỹ, tại đây, hàng ngày vây quanh chúng ta là những thông điệp văn hóa gắn người da trắng với những điều tốt đẹp.
Bấy giờ ông vẫn còn là một trung uý trẻ chưa quen với chiến trận. Họ sống ở vùng lân cận giàu có của thành phố. Một fakebuster mô tả lại trải nghiệm của mình cứ như thể đôi mắt và các giác quan của ông là một đàn chim ruồi đang bay tới bay lui qua rất nhiều trạm trung chuyển.
Không có quán ăn tự phục vụ cũng như điện thoại riêng chỉ có các cột điện thoại công cộng đặt ở cuối hành lang. Trên thực tế, họ cho rằng toàn bộ chiếc ghế trông rất xấu xí, và nếu có một điều bạn biết được sau bao nhiêu năm kinh doanh thì đó chính là khách hàng sẽ không mua những chiếc ghế mà họ cho là xấu xí. Tháng 9 năm 1983, một nhà kinh doanh tác phẩm nghệ thuật tên là Gianfranco Becchina đặt vấn đề với Bảo tàng J.
Trong vài tuần chuẩn bị, cả hai lực lượng của Đội Xanh và Đội Đỏ tham gia vào một loạt các bài tập di chuyển theo đường xoắn ốc nhằm chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng. Một phần hai số tình nguyện viên đã được nhắc về việc cố gắng nhớ và hồi tưởng lại một lần bị căng thẳng đặc biệt nhất họ đã trải qua. Khi đó họ sẽ phải nói Tôi muốn mua một chiếc xe, và chỉ vào chiếc xe có giá thấp nhất trong phòng trưng bày.
Bất ngờ ư? Bất kỳ ai có tầm hiểu biết một chút cũng hiểu rằng không thể trông cậy vào những kỹ thuật này. Chẳng hạn như trong câu chuyện đã kể ở phần đầu cuốn sách, nếu như đã biết rõ ràng bức tượng là đồ giả mạo hay chí ít là còn có điều nghi vấn vậy thì tại sao Bảo tàng Getty vẫn quyết định mua nó? Tại sao trong suốt mười bốn tháng nghiên cứu, các chuyên gia của Bảo tàng lại không thể cảm nhận được lực đẩy trực giác? Đó là câu hỏi lớn về những gì đã xảy ra ở Bảo tàng Getty, và lời giải đáp là, vì một lý do nào đó, những cảm giác của họ đã bị chặn lại. Nhưng đối với cặp vợ chồng này thì không có nhiều biểu hiện rõ ràng.