Ông làm tôi nhớ lại một điều mà tôi cơ hồ quên mất. Sao? Cả một tòa nhà vì vậy mà phải trễ sao? Phải bồi thường lớn và sai hẹn, sẽ lỗ vốn lớn, bao nhiêu sự khó khăn! Mà chỉ vì mỗi một người! Gọi điện thoại. Nếu lúc đó không vừa lòng thì sẽ mang lại đổi.
Tại sao vậy? Là vì ông kêu nài, phản kháng để tỏ cái quan trọng của ông ra, khi người thay mặt cho công ty chịu nhận thấy sự quan trọng đó, thì những nỗi bất bình tưởng tượng của ông tan như mây khói hết. Hồi Franklin còn nhỏ, thô lỗ và vụng về, một ông bạn già dạy cho ông những chân lý nghiêm khắc này: "Ben, mày thiệt khó chịu. Lúc đó, Thomas Collier Platt thách ông bằng một giọng sang sảng giữa hội nghị: "Vị anh hùng ở núi San Juan mà nhút nhát như vậy sao?".
Và chị xứng đáng thiệt. Ai cũng thèm khát được người khác quý mến, hiểu biết và thương hại mình nữa. Ông ráng sức gây thiện cảm với cháu".
"Vì hàng hóa cứ chiều mới tới ga chúng tôi, cho nên sự khuân hàng lên xe có điều trở ngại: công việc nhiều quá, phải bắt người làm công làm thêm giờ, xe cam nhông phải trễ, gởi đồ cũng trễ. Tôi thấy bà chế ra được nhiều đồ thiệt tài tình và tôi tỏ lời khen. - Vì gà của tôi là gà ta, đẻ trứng trắng.
Một cuộc đời ngày ngày cân thư, bán cò, biên chép như vậy tất nhiên không thú gì hết. Một triết gia nói: "Phát biểu cái bản ngã là một điều cần thiết nhất đối với ta" thế thì tại sao không dùng cái thuật ở trên kia trong công việc của ta? Khi ta kiếm được ý nào mới lạ, cứ để cho khách hàng của ta hoặc người cộng tác của ta tưởng rằng chính họ có ý đó, như cha mẹ đứa nhỏ đã để cho nó tin rằng chính nó đã nấu lấy cháo. Dưới đây, tôi sẽ chép lại đoạn đầu bài diễn văn tuyệt khéo đó.
Tôi có thuật lạ là biết dùng lời lẽ ôn tồn và những lời khen thành thật". Tức thì họ tiến cử một người mà chính ý tôi cũng muốn chọn. " esope, nô lệ Hi Lạp, viết những ngụ ngôn bất hủ sáu trăm năm trước Thiên Chúa giáng sinh.
Trong khi người khác nói, bạn nẩy ra một ý gì chăng, thì đừng đợi người ta nói hết câu. Ông lại cố nài xóa bỏ giao kèo và Chaliapine lại thở dài nói: "Này, thôi chút nữa ông trở lại xem sao. Tôi biết bạn nghĩ gì khi đọc đầu đề chương này.
Chị ta đáp còn làm, nhưng chỉ có đầy tớ ăn, còn trên bàn chủ không ai dùng tới. Trong nhiều trường hợp, một bài như vậy cần lắm. Cho nó cái gì nó cũng ăn, hy vọng một ngày nọ "nốc ao" thằng du côn kia đã làm cho nó tủi nhục mấy lần.
tôi muốn có thì giờ tháo bộ máy ra xem xét nó chạy ra sao". Cô Louisa May Alcott, danh lúc đó vang lừng, chịu viết giúp một tờ báo chí của ông, vì ông hứa xin đưa tiền nhuận bút là 100 mỹ kim, không phải để biếu cô mà để biếu một hội thiện mà cô che chở. Tôi thấy bà chế ra được nhiều đồ thiệt tài tình và tôi tỏ lời khen.
Trong những lớp học của tôi, đã được nghe vài y sĩ công nhận lời đó. Chính lời khen đó đã mở đầu cho quãng đường rực rỡ của chàng. Mà bà biết rằng trứng gà ta làm bánh không tốt bằng trứng gà tàu.