Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới. Chỗ còn lại trong tủ thì không nỡ giết. Thế thì anh không dám.
Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi. Bác là bác rất không hài lòng. Tôi là một đứa trẻ ngoan mà.
Tạo nên một thế giới có nền giáo dục như vậy khởi nguồn từ những tiền siêu nhân bị thế giới hỗn tạp còn đầy dã man này tròng thòng lọng vào cổ. Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc. Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương.
Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn. Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau. Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực.
Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó. À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm. Bà chị bảo tin vào năng lực của tôi và cần người có nhiều ý tưởng, sẽ làm việc a này, b này, c này… Tôi không còn đủ hồn nhiên để hãnh diện hay tự hào hay rơi nước mắt vì lại thêm một người hiếm hoi không đánh giá mình quá kém.
Nhưng nó không còn ở đó. Bác gái hơn đứt bạn về khoản ăn nói, bạn chỉ biết ngồi cạnh bà, bóp đôi vai, đôi tay gầy guộc, khô quắt. Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được.
- Ông cụ tôi bị liệt toàn thân. Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động. Tôi để vài ngày trôi đi.
Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy. Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển. Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt.
Con số phỏng đoán mơ hồ này cũng không làm thực tế ít hơn hoặc nhiều hơn. Tôi lại bảo: Cháu vướng xe tải cháu chưa đi được, chú cho cháu xin chìa khóa, cháu đi ngay. Để họ thấy bị bao trùm và phải nỗ lực để xé cái màng nhầy ấy ra.
Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực. Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu. Mẹ vòng sang bên trái tôi.