Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo. Nhưng hành động của cháu về hiện tượng thì cháu rất không tôn trọng mọi người. Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc.
Bởi vì sự cập nhật ấy sẽ đem lại hiệu quả, rút ngắn những vất vả do sự rườm rà. Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm. Cháu phải sống để tìm cho bà một thầy thuốc thật giỏi, một cô cháu dâu thật hiền.
Nhưng em thèm được khỏe lại. Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn. Bởi nếu không, sẽ viết cho đến lúc trả lời rằng: 2 tiếng trước, tôi đang viết.
Và bà già cần nhiều hộp nhựa hơn là lòng thương hại đâu đâu. Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm. Điều này khiến nội tại bạn càng bị tổn thương nặng nề.
Nhầm! Lúc này (lúc khác thì hẵng để lúc khác nói), tôi muốn đặt một tia lửa ở những người tài. Chỉ có bộ óc là tỉnh táo. Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống.
Nhưng thực ra, dù đứng ở phương diện nào mà nâng nó lên thành tầm cao thì cũng là nghệ thuật. Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở. Tất nhiên tôi biết có thể tôi đánh giá thấp trí tuệ và lòng bao dung của họ.
Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm. Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng… Những kẻ đứng đằng sau lãnh đạo những lãnh đạo.
Chúng sẽ cắt đứt giấc ngủ của bạn. Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau. Và tôi và xung quanh sẽ thôi cảm giác về em nữa.
Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày. Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới. Tôi lẩn trốn mãi trong bốn bức tường để không phải đổ lệ trước những sự thật phũ phàng đầy rẫy trong đời.
Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu. Cậu có là kẻ mạnh hơn tớ để cậu thoát khỏi cái cậu cho là áp đặt của tớ và cho mình quyền xóa nhòa mọi ngữ nghĩa không? Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng.